Tô Ngự Bạch cố gắng, cố gắng nữa, rồi lại cố gắng..... Cuối cùng vẫn không kìm được, đưa tay xoa xoa cái đầu tròn xoe của Đào Đào, động tác dịu dàng đến cực điểm, như thể đang nâng niu một bảo vật vô giá.

“Anh hai không biết em thích màu hồng phấn, là anh đoán thôi.”

Ông cụ Tô Hạc Khiêm đang đứng trên lầu xem náo nhiệt cũng không nhịn được trợn tròn mắt.

Cái đồ đàn ông khô khan này cả đời chắc cũng chỉ có thế, đến một câu dễ nghe cũng không biết nói, còn không bằng ông già bảy tám mươi tuổi này nữa!

Đắm chìm trong khí chất mềm mại đáng yêu của em gái, Tô Ngự Bạch hoàn toàn không biết mình bị ông nội ghét bỏ.

Đào Đào nâng niu chiếc điện thoại màu hồng phấn, tò mò hỏi: “Anh hai ơi, đây là điện thoại hả anh?”

Tô Ngự Bạch cảm thấy khoảng cách nửa mét có hơi xa, đơn giản bế bé con lên đùi mình ngồi.

“Đúng vậy.”

“Oa! Em cứ tưởng điện thoại chỉ có màu đen xấu xí thôi chứ, ai ngờ lại có màu hồng phấn xinh đẹp như vậy nè! Mặt sau nó còn có một quả táo bị cắn dở nữa! Em thích quá trời luôn!”

Tô Thành Vân: “......”

Điện thoại màu đen, ông bố già tỏ vẻ bị tổn thương sâu sắc.

Tô Ngự Bạch mỉm cười khẽ nhếch môi, “Thích là tốt rồi, anh hai đã lắp sẵn sim cho em rồi, sau này em nhớ anh hai thì cứ gọi điện thoại hoặc gọi video WeChat cho anh hai, như vậy là có thể nhìn thấy anh hai rồi.”

Đôi mắt cô bé con vì kinh ngạc vui sướng mà mở to tròn xoe, “Thật ạ! Thật sự có thể thấy anh hai ạ?”

“Đúng vậy, lát nữa anh hai sẽ dạy em cách dùng.”

“Vâng ạ! Cảm ơn anh hai!”

Để thể hiện niềm vui và lòng biết ơn đối với anh hai, Đào Đào vươn đôi tay ngắn ngủn ôm chầm lấy Tô Ngự Bạch một cái thật thơm!

Đột nhiên bị cục cưng thơm tho mềm mại đụng vào, Tô Ngự Bạch có chút trở tay không kịp, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.

Phảng phất như một tia sáng trong cuộc đời, đột nhiên xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu xuống, khiến cả người anh thoải mái, cảm thấy như bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.

Tô Thành Vân nhìn hai anh em ngọt ngào tương tác, cau mày.

...... Sao ông lại không nghĩ đến việc mua cho cục cưng Đào Đào một chiếc điện thoại nhỉ?

Nói như vậy, ông chính là người đầu tiên trong nhà được con gái bé bỏng thêm vào danh bạ, chuyện này đủ để ông khoe khoang một thời gian dài.

Nhưng rõ ràng, cơ hội này bây giờ lại rơi vào tay thằng hai rồi, đáng ghét.

“Ngoài điện thoại ra, anh hai còn mua cho em cái này nữa.”

Tô Ngự Bạch xách chiếc túi giấy to hơn nhiều lên, lấy đồ bên trong ra.

“Đây là xếp hình gỗ, lúc anh hai không ở nhà nếu em buồn chán, có thể lấy cái này ra chơi.”

Ba người lớn bên cạnh nghe câu này, lập tức không vui.

Lâm Vãn Thu: “Con nói linh tinh gì đó?”

Tô Hạc Khiêm: “Đào Đào ở nhà chơi với ông, sao lại buồn chán được?”

Tô Thành Vân: “Có phải con nghi ngờ khả năng trông trẻ của ba không?”

Tô Ngự Bạch: “......”

Anh chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà, phản ứng có cần lớn đến vậy không?

Đào Đào liếc nhìn đống gỗ chất đống, lại nhìn hình ảnh hiệu quả sau khi xếp xong trên hộp, chớp chớp đôi mắt to.

“Nhưng mà anh hai ơi, cái này đơn giản lắm ạ, mười phút là em xếp xong rồi!”

Tô Ngự Bạch tưởng mình nghe nhầm, “Cái gì?”

“Em nói con mười phút là xếp xong rồi, chắc không đủ thời gian anh hai vắng nhà đâu ạ!”

Nghe giọng nói non nớt nghiêm trang của cô bé con, Tô Ngự Bạch im lặng quay đầu nhìn thoáng qua bộ xếp hình gỗ kia.

Anh mua loại chuyên dành cho trẻ từ 4 đến 6 tuổi chơi, bọn trẻ ở độ tuổi này xếp bộ vườn bách thú này ít nhất cũng phải mất một đến hai ngày.

Nhưng Đào Đào nói...... Bé không đến mười phút là xếp xong?

Mặc dù vô cùng kinh ngạc, nhưng không hiểu vì sao, Tô Ngự Bạch phát hiện mình có một sự tin tưởng khó hiểu vào lời nói của Đào Đào.

Theo nhận thức trước đây của anh, một đứa trẻ 4 tuổi không thể nào xếp xong bộ xếp hình này trong vòng mười phút, nhưng Đào Đào nói bé có thể.

Anh liền cảm thấy bé có thể.

“Đào Đào của chúng ta giỏi thật.”

Bé con há cái miệng nhỏ tròn xoe, oa, được anh hai khen rồi! Vui quá là vui!

Tô Ngự Bạch cười nhìn bé con, đưa tay xoa xoa đầu bé.

Đào Đào đột nhiên được anh hai vuốt ve, giống như chú cún nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay Tô Ngự Bạch.

“Tay anh hai thoải mái quá à ~”

Tô Ngự Bạch khẽ ngẩn người.

Anh nuôi một chú chó Shiba rất đáng yêu, là con gái, tên là Phơi Phơi, bởi vì nó ngày thường siêu thích phơi nắng, cứ rảnh là lại ra phơi nắng.

Mỗi lần sờ Phơi Phơi, nó sẽ cọ đầu và mặt nhỏ vào lòng bàn tay anh, còn hạnh phúc đến híp mắt nhe răng cười.

Tô Ngự Bạch từng cho rằng chỉ có Phơi Phơi mới có thể mang đến cho anh cái cảm giác ấm áp độc đáo này, nhưng giờ phút này, anh phát hiện cảm giác ấm áp này còn hơn rất nhiều lần khi sờ Phơi Phơi.

Vuốt ve một chút liền cảm thấy tay có chút không muốn rời.

Ba vị phụ huynh bên cạnh sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo.

Chiếm dụng cục cưng Đào Đào lâu như vậy, đủ rồi chứ? Sao còn chưa buông tay ra hả??

Tô Hạc Khiêm nhìn hai đứa cháu nội địa vị không hề ngang bằng của mình, nhíu mày cân nhắc xem nên dùng cách gì để đuổi cái tên đáng ghét này đi.

Cuối cùng quyết định, nghĩ đông nghĩ tây không bằng bá đạo chiếm đoạt, dù sao ông mới là ông nội.

Cháu dám đấu với ông? Phi.

Nghĩ vậy, Tô Hạc Khiêm trực tiếp bế Đào Đào lên, “Đào Đào ơi, ông nội dẫn cháu đi dạo công viên nhỏ được không nào?”

Tô Ngự Bạch đang đắm chìm trong hạnh phúc, lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, tim cũng hẫng theo, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ông nội.

Kết quả đối diện với ánh mắt lạnh băng của Tô Hạc Khiêm.

Tô Ngự Bạch: “......”

Anh đã làm gì? Anh có làm gì đâu? Sao hôm nay ba người lớn trong nhà đều nhắm vào anh vậy? Là anh ảo giác sao?

Trước kia chưa từng xảy ra tình huống này.

Được ông nội ôm vào lòng, Đào Đào dùng đôi tay nhỏ chống lên vai ông, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.

“Ông nội mau thả con xuống đi ạ! Con nặng lắm đó! Sẽ làm ông nội mệt đó!”

Cảm nhận được sự quan tâm chu đáo của cháu gái ngoan, Tô Hạc Khiêm cười đến vẻ mặt mãn nguyện, “Bây giờ sức khỏe ông nội tốt hơn nhiều rồi, hoàn toàn có thể bế được Đào Đào, Đào Đào dù có nặng bao nhiêu ông nội cũng bế được!”

Câu cuối cùng, Tô Hạc Khiêm nói đầy tự tin, chỉ thiếu nước vỗ ngực.

Tô Thành Vân nhìn ông bố của mình, vẻ mặt có chút ghét bỏ, cuối cùng thật sự không nhịn được lên tiếng.

“Ba, ba đừng có ở đó mà khoe khoang nữa, Đào Đào mà lớn đến hai trăm cân, ba bế nổi không???”

Đột nhiên bị con trai phá đám, Tô Hạc Khiêm tức giận đến khóe miệng giật liên hồi, một đôi mắt hình viên đạn liếc qua.

“Chỉ có con là lắm mồm! Chỉ có con là hay cãi! Nếu con thật sự rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi quỳ từ đường cho ba! Quỳ cả ngày!”

Tô Thành Vân: “......”

Cái kiểu ba chỉ cần châm ngòi là nổ này ông thật là yêu thương, quả thật là tình thương của ba như núi...... lở đất.

Đào Đào thấy vậy, vội vàng vươn đôi tay nhỏ đặt lên ngực ông nội xoa xoa, “Ông nội đừng giận, mình không giận nha, ba chỉ đùa với ông thôi mà!”

Tâm trạng Tô Hạc Khiêm lập tức vui vẻ, một giây sau nở nụ cười rạng rỡ.

“Vậy bây giờ mình đi công viên nhé?”

Đào Đào trong lòng rối rắm một hồi, quay đầu nhìn anh hai.

“Ông nội ơi ông đợi con một chút nha! Con bói cho anh hai một quẻ trước, sau đó con đi công viên với ông nha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play