"Không phải đâu ba, con thật sự rất thích xăm mình, bây giờ chẳng phải vẫn đang đi học sao? Trường học cũng không cho xăm, nhưng mà đợi tốt nghiệp cấp ba con sẽ tự do đúng không? Lúc đó con có thể xăm!"

Nhìn vẻ mặt tha thiết của Tô Tinh Trì, Lâm Vãn Thu không nói một lời, toàn bộ quá trình tao nhã ăn cơm, còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Đào Đào.

Dù sao bao nhiêu năm nay trong việc giáo dục đứa con trai ngốc nghếch này, rất nhiều lúc không cần bà tự ra tay, giao cho ông xã là được.

Tô Tinh Trì nói xong, Tô Thành Vân cũng không đáp lời, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Tô Tinh Trì suy nghĩ hai giây, quyết định dùng chiêu đã chuẩn bị từ trước — giả đáng thương.

"Ba mẹ con cầu xin hai người, con cũng sẽ không xăm cái gì lung tung rối loạn đâu, con chỉ xăm hình ở bắp tay thôi mà."

Tô Thành Vân: "Ông đây làm cho con biến mất một cánh tay con tin không?"

Tô Tinh Trì: "…"

"Chẳng qua là con với bạn bè đã hẹn nhau rồi, tốt nghiệp cùng ngày sẽ đi xăm, đến lúc đó nếu con không đi thì mất mặt lắm! Bọn nó sẽ khinh thường con!"

Lâm Vãn Thu thật sự không chịu nổi nữa, liếc mắt sắc như dao.

"Con cũng nói là tốt nghiệp xong cùng ngày sẽ đi xăm, nhưng con cảm thấy với cái thành tích hiện tại của con thì con có tốt nghiệp được không? Hả? Có được không?"

Tô Tinh Trì: "… Mẹ, chúng ta không phải đang nói chuyện xăm mình sao? Mẹ đột nhiên nhắc đến thành tích làm gì?"

Để tránh bản thân bị tức chết tại chỗ, Lâm Vãn Thu hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

Mỗi ngày niệm thầm ba lần: Con trai ngốc nghếch đều không đáng tiền, chỉ có con gái bảo bối là chân ái, ừm…

Tô Thành Vân giọng lạnh nhạt, "Còn xăm bắp tay? Ba nói cho con biết, nhân lúc còn sớm dẹp cái ý nghĩ đó đi, không có thương lượng gì hết."

"Vậy con không xăm bắp tay, chỉ xăm ở chỗ quần áo có thể che được thì có được không?" Tô Tinh Trì cố gắng hết sức để giành quyền lợi cho mình.

"Được, xăm đi, xăm chỗ nào chặt chỗ đó."

"Nếu chỉ xăm một hình nhỏ xíu thì sao?"

"Vậy ba sẽ chặt một nhát nhỏ."

"Vậy nếu con xăm một hình đáng yêu thì sao?"

"Đó chính là một nhát dao đáng yêu."

Tô Tinh Trì: "…"

Nhìn Tô Thành Vân, Tô Tinh Trì bắt đầu hoài nghi nhân sinh, người trước mắt đây thật sự là ba ruột của cậu sao???

Giấc mộng xăm mình của chàng thiếu niên "sa điêu" cứ như vậy bị bóp chết ngay từ trong nôi.

Tô Tinh Trì nghẹn cục tức trong lòng nửa ngày, cuối cùng không nhịn được, lúc ăn cơm xong đứng dậy rời bàn ăn thì giận dữ nói một câu —

"Ba, ba thích chém người như vậy thì đổi tên thành Vân Đao đi, con thấy cái tên này hợp với ba lắm đó!"

Biết rõ mình sẽ bị đánh, Tô Tinh Trì vừa nói xong câu đó liền nhanh chóng né ra như con khỉ, tốc độ nhanh đến nỗi còn xuất hiện cả bóng chồng, thành công tránh được một đòn hiểm từ ông ba.

Tô Thành Vân vừa đút một miếng thịt vào miệng: "…"

Sau khi giải quyết một bát cơm trắng đầy thịt và một chiếc đùi gà to, một bát chè trôi nước, bé Đào Đào cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng ợ một tiếng nho nhỏ.

Bàn tay nhỏ xíu sờ soạng hai vòng trên cái bụng tròn căng, bé con vui vẻ cười.

"Ba, xăm mình là cái gì vậy ạ?"

Thấy con gái bảo bối hỏi mình, Tô Thành Vân lập tức cười tủm tỉm mở miệng, "Xăm mình là đem một hình vẽ lên da, nhưng mà đau lắm đó."

Đào Đào nghe xong, đôi mày nhỏ nhăn lại, quay đầu nhìn về phía Tô Tinh Trì đang ngồi trên sofa.

"Anh ba, ba nói xăm mình đau lắm đó, anh đừng làm nha!"

Tô Tinh Trì cười nhạt một tiếng, giơ tay vuốt ngược tóc ra sau, làm ra vẻ soái ca.

"Thật là nực cười! Tô Tinh Trì anh đây là hảo hán, lại sợ đau sao?"

Tô Thành Vân chung quy không thể chịu được cái vẻ kiêu ngạo khoe khoang của đứa con trai ngốc nghếch này, đặc biệt là dám nói khoác với Đào Đào, điều này ông không thể nhịn được.

Tô Tinh Trì vừa nói xong câu đó liền quay đầu chơi game, lưng quay về phía sofa, Tô Thành Vân nhẹ nhàng đứng dậy, lặng lẽ đi đến sau lưng Tô Tinh Trì.

"Cái thằng đối diện kia sao lại thế này? Tao rải nắm thóc xuống đất, gà đi còn có vị hơn mày!"

Lúc này Tô Tinh Trì đang toàn tâm toàn ý nhập vào trò chơi, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đã đến gần.

"Hảo hán, con không sợ đau đúng không?"

Nghe thấy câu nói này thì đã muộn rồi, tai Tô Tinh Trì bị ông ba túm lấy.

"A đau đau đau! Ba! Ba con sai rồi!"

"Còn xăm không?"

"Không xăm không xăm! Con không xăm!"

"Được, nếu con hứa, ba đây buông tay."

Tô Thành Vân giữ lời hứa buông tha cho tai Tô Tinh Trì, Tô · hảo hán · Tinh Trì ném điện thoại xuống xoa xoa tai, đau đến suýt chút nữa biểu diễn một bài Rap tại chỗ.

Trên TV "Peppa Pig" vẫn đang chiếu, Đào Đào chân ngắn nhỏ chạy lộc cộc đến bên cạnh Tô Tinh Trì.

Vừa mở mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cục bột mềm mại phấn nộn, không biết có phải ảo giác không, Tô Tinh Trì cảm thấy cơn đau dường như biến mất ngay lập tức.

"Có chuyện gì hả nhóc con?"

Đào Đào bĩu môi nhỏ, có chút không vui, tại sao các anh trai đều thích gọi bé là nhóc con? Bé nhỏ lắm sao? Nhỏ lắm sao?

Đào Đào đâu có nhỏ! Hừ!

"Anh ba, có phải anh rất thích cái xăm mình đó không ạ?"

Tô Tinh Trì gật đầu, quyết định trêu chọc cục bột nhỏ, "Đúng vậy, sao vậy? Em cũng thích à?"

Đào Đào nhón chân nhỏ xíu áp sát vào Tô Tinh Trì, tay che thành hình loa quanh miệng, giọng điệu thần bí, "Anh hai, nói cho anh một bí mật nha, em có xăm mình đó."

Tô Tinh Trì ngẩn người một chút, trực tiếp không nhịn được cười lớn.

"Em nói cái gì? Em có xăm mình? Ha ha ha ha ha..."

"Ừ ừ!"

Dường như lo anh trai không tin, Đào Đào ra sức gật đầu nhỏ.

Tô Tinh Trì mừng rỡ, "Em xăm ở đâu vậy? Cho anh xem."

Đào Đào vươn ngón tay nhỏ xíu ra hiệu cho Tô Tinh Trì lại gần một chút, anh làm theo.

Nhóc con thần bí vén tay áo lên lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ xíu trắng nõn như củ sen, "Anh ba, anh xem!"

Tô Tinh Trì trợn mắt nhìn, trên cánh tay Đào Đào anh thấy một con... heo???

"Cái quái gì đây?"

Đào Đào chớp chớp mắt, nói rõ ràng, "Peppa Pig đó ạ!"

Như sợ anh hai không hiểu, cục bột nhỏ giơ tay chỉ vào TV, "Chính là cái Peppa đó, cái con heo lớn lên giống cái máy sấy tóc đó! Đây là hình xăm của em!"

Tô Tinh Trì quay đầu liếc nhìn, trên TV Peppa đang nói chuyện với mẹ và em trai.

"Tô Đào Đào, đây là hình dán, không phải xăm gì hết, em chọc cười anh có lợi ích gì không?"

Thấy con heo trên cánh tay mình bị phủ nhận, Đào Đào nghiêng đầu nhỏ, kiên trì bảo vệ tôn nghiêm của bạn nhỏ, "Anh ba, em hỏi anh nha, xăm mình có phải là đem hình vẽ lên tay không?"

"Đúng vậy."

"Dán hình dán có phải cũng có thể đem hình vẽ lên tay không?"

"… Đúng vậy."

"Vậy dán hình dán với cái xăm mình anh nói, có phải là không có gì khác nhau không?"

Tô Tinh Trì: "…"

Cậu đột nhiên không muốn nói chuyện với con nhóc này nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play