"Vậy con tốt nhất là đừng nói gì nữa." Tô Thành Vân và Lâm Vãn Thu đồng thanh.
Tô Thành Vân liếc nhìn con trai một cái: "Thường ngày con không nói gì ba còn muốn đánh con, huống chi là lúc con mở miệng."
Tô Tinh Trì: "…? Vậy con đi nhé?"
Lại một lần đồng thanh, "Đừng đi! Ở nhà!"
"…"
Tô Tinh Trì cảm thấy cứ thế này tiếp tục, một đóa hoa ưu tú của đất nước như mình rất dễ bị tức mà chết non.
Nhưng đây có phải là điều một đứa con như cậu có thể phản kháng được không? Chắc chắn là không.
Bé Đào Đào đang ngoan ngoãn ăn cơm ngẩng đầu lên từ bát, nghi hoặc liếc nhìn ba mẹ, lại nghi hoặc liếc nhìn anh ba, đầu nhỏ chậm rãi nghiêng.
"Ba mẹ, hai người rất thích nói câu 'đừng đi ở nhà' đó ạ, Đào Đào cũng muốn nói, anh ba, đừng đi! Ở nhà!"
Cục bột mềm đơn thuần cảm thấy thú vị vung vẩy cánh tay nhỏ xíu, giọng nói non nớt nhưng đầy khí lực, đặc biệt có khí thế, hoàn toàn không giống giọng của một em bé 4 tuổi.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn Tô Đào Đào, bé đáng yêu bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn chậm rãi ửng hồng.
Lâm Vãn Thu nhận ra sự bối rối của cô con gái bảo bối, vội vàng dịu dàng nói, "Đào Đào nhà ta nói chuyện sao mà có lực thế nhỉ? Giỏi quá đi!"
Cục bột mềm vẻ mặt xấu hổ lè lưỡi, "Tại ba mẹ ông nội cho Đào Đào ăn ngon quá đó ạ! Đào Đào ăn xong liền biến thành Đào Đào mạnh mẽ!"
Nói xong còn nghiêm túc buông chiếc thìa nhỏ trong tay, nắm bàn tay nhỏ xíu giơ cánh tay lên cố gắng đưa đến trước mặt Tô Thành Vân và Lâm Vãn Thu.
"Ba mẹ nhìn xem, con có cơ bắp nè!"
Hai vợ chồng đầu tiên là liếc nhau, sau đó nhìn cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của Đào Đào, đồng loạt cười nghiêng ngả.
Tô Thành Vân: "Ha ha ha ha ha ha ha Đào Đào của ba ơi..."
Lâm Vãn Thu cũng cười không ngừng, nước mắt cũng chảy ra, kiếp trước bà rốt cuộc đã làm chuyện gì tốt mà kiếp này lại sinh ra một bảo bối đáng yêu đến thế này!
Tô Hạc Khiêm cũng bị cô cháu gái ngoan chọc cười không thôi, ông lão cười đến nỗi không cầm nổi đũa, quản gia Lâm bên cạnh vừa cười vừa nhẹ nhàng vỗ lưng ông, sợ ông bị sặc.
Tô Tinh Trì thì lại đập bàn cười to không chút nể nang vạch trần em gái.
"Còn cơ bắp, đây là cơ bắp gì vậy hả? Đây là mỡ thì đúng hơn! Ha ha ha ha ha ha cười chết mất...!"
Đào Đào: "…"
Cục bột mềm thấy mọi người đều đang cười mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tươi tắn chậm rãi cúi xuống, cánh tay nhỏ cũng buông thõng, cái miệng nhỏ ủy khuất bĩu ra.
Lâm Vãn Thu là người đầu tiên nhận ra sự buồn bã của cô con gái bảo bối.
Cũng không biết có phải vì đàn ông vốn phản ứng chậm chạp hay không, Tô Thành Vân và Tô Tinh Trì vẫn còn đang cười.
Lâm Vãn Thu trực tiếp vỗ một cái vào vai con trai, cười như không cười nhìn Tô Thành Vân, từng âm tiết gần như nghiến ra từ kẽ răng.
"Buồn cười lắm sao? Có muốn nếm thử Thiết Sa Chưởng của nhà họ Lâm không?"
Người cha đã khuất của Lâm Vãn Thu là người thừa kế võ thuật cổ truyền, là con gái của một đại sư như vậy, từ nhỏ bà đã thấm nhuần và học được vài chiêu thức từ cha.
Lưng Tô Thành Vân lập tức lạnh toát, nụ cười trong nháy mắt tắt ngấm.
Vì thế cả phòng ăn chỉ còn nghe thấy tiếng cười của một mình Tô Tinh Trì, cậu ta thậm chí còn khoa trương đến mức ngửa cả người ra sau, rất có vẻ hôm nay muốn cười chết ở đây.
Tô Thành Vân đứng dậy đi tới, không chút nể nang giáng một cái tát vào sau gáy đứa con trai "mua kèm", tiếng cười ngạo mạn như heo kêu của Tô Tinh Trì đột nhiên im bặt.
Cả phòng ăn cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tô Tinh Trì vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tô Thành Vân, "Ba, sao ba đánh con?"
"Chính là đánh con."
"…"
Tô Tinh Trì lại quay đầu nhìn những người khác, cuối cùng cũng phản ứng lại.
"À, là tại chúng con cười nhạo con bé nên con bé không vui đúng không? Vậy tại sao ba chỉ đánh một mình con? Ông nội cũng đang cười mà, sao ba không đánh ông nội?"
Tô Thành Vân: "…"
"Khụ khụ khụ..."
Tô Hạc Khiêm đang uống trà bị lời của cháu trai làm cho sặc, quản gia Lâm vẻ mặt lo lắng vỗ nhẹ lưng ông, cố nhịn cười đến tương đối vất vả.
Ho khan vài tiếng, Tô Hạc Khiêm cuối cùng cũng hoàn hồn, run rẩy ngón tay chỉ Tô Tinh Trì.
"Tô Tinh Trì cái thằng nhóc ranh này, con đúng là hiếu thảo ra trò, hiếu thảo đến mạnh mẽ luôn... Khụ khụ khụ!"
Vừa nói xong, ông lão lại sặc.
Tô Thành Vân định tiếp tục "tấn công" đứa con trai "mua kèm", Tô Tinh Trì phản ứng cực nhanh né sang một bên, còn đặc biệt cà lơ phất phơ giơ tay múa may khoe mẽ.
"Ái! Đánh trượt rồi!"
Cực kỳ giống cái biểu tượng cảm xúc gấu trúc đầu đang lan truyền rộng rãi trên WeChat.
Tô Thành Vân tức giận đến suýt chút nữa phun ra một ngụm máu già.
Ngồi đối diện, Đào Đào nhìn cảnh tượng này, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc, đôi môi anh đào tròn xoe.
"Ba ba, đừng đánh anh ba mà! Đào Đào sẽ đau lòng đó!"
Không phải vì gì khác, chủ yếu là anh ba đẹp trai bị đánh, Đào Đào đều rất đau lòng...
Lời của cục bột nhỏ vừa thốt ra, Tô Thành Vân và Tô Tinh Trì đều ngây người, đặc biệt là Tô Tinh Trì.
Cậu ta vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô em gái nhỏ của mình, nhóc con vừa nãy là đang bảo vệ cậu sao?
Sao đột nhiên lại cảm động thế này...?
Tô Tinh Trì hướng về phía Đào Đào đưa một ánh mắt "Nhóc con, anh rất thưởng thức em".
Đào Đào đương nhiên không hiểu, nghiêng đầu nhỏ nhìn anh trai mình, chỉ cảm thấy anh hình như có hơi hơi kỳ lạ, không bình thường.
Bữa cơm diễn ra trong cảnh gà bay chó sủa, đến phần sau bầu không khí ăn cơm cuối cùng cũng bình thường hơn một chút.
Đào Đào và Tô Tinh Trì ngồi đối diện nhau, nghĩ đến hành động bảo vệ mình vừa rồi của nhóc con, Tô Tinh Trì bóc ba con tôm đặt vào bát cho Đào Đào.
Bé ngoan đang ăn canh thấy vậy lập tức giơ chiếc thìa nhỏ trong tay lên, cười khanh khách, "Cảm ơn anh trai!"
Mười sáu năm cuộc đời, Tô Tinh Trì chưa bao giờ có sự tiếp xúc nghiêm túc nào với cái loài sinh vật tên là trẻ con này, bây giờ đột nhiên được cục bột nhỏ cảm ơn như vậy, cậu phát hiện mình thế mà lại có chút ngượng ngùng.
Thật là quá đáng.
Để che giấu sự ngượng ngùng của mình, Tô Tinh Trì cố ý nghiêm mặt nhìn cục bột mềm, "Nhanh ăn nhanh ăn."
Đào Đào khì khì cười hai tiếng, nghiêm túc ăn những con tôm do anh trai tự tay bóc cho mình.
Sau khi vùi đầu ăn hai bát cơm, Tô Tinh Trì vẫn có chút không cam lòng.
"Ba mẹ, chuyện này hai người nhất định phải đồng ý với con."
"Nói." Tô Thành Vân có chút mất kiên nhẫn nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình.
Tô Tinh Trì đặt đũa xuống, vẻ mặt mong chờ mở miệng, "Đợi con hai năm nữa tốt nghiệp cấp ba, con muốn đi xăm mình!"
Tô Thành Vân đáp lời nhanh như chớp, "Xăm cái rắm."
Tô Tinh Trì nhíu mày, như đang suy nghĩ gì đó.
"Ba nói xăm cái gì cơ? Cái đó trừu tượng quá, phác họa không đẹp, thợ xăm có lẽ không tiện thao tác, hay là đổi hình khác đi!"
Tô Thành Vân đặt mạnh đôi đũa xuống, "Tô Tinh Trì, có phải con chán sống rồi không?"