Ngay sau đó, Lương Uyên đứng dậy, kéo Vân Đệ một phen, khiến cô cũng ngồi xổm xuống. "Tới, sờ thử!"
Vân đệ mới mười tuổi, sinh ra khi Đào Hoa Cốc đã nhiễm khí độc, linh khí loãng, tài nguyên thiếu thốn, tu vi vô cùng yếu ớt. Vừa giúp giải khai lớp da lông áo choàng, giờ khoác lại cũng thấy rét căm căm, run rẩy cả người. Đặt tay lên băng ư? Vân đệ do dự một chút, dưới ánh mắt cổ vũ của Lương Uyên, bèn đặt bàn tay nhỏ bé lên.
"A!"
Vân đệ kinh hô một tiếng, "Ấm áp quá!"
Hai đứa trẻ ôm khối băng nghỉ ngơi một lát, Lương Uyên cảm thấy linh khí trong người đã khôi phục gần như hoàn toàn. Hắn chưa từng thấy tinh thần no đủ đến vậy. Vân đệ cũng vậy, hoàn toàn không thấy lạnh, chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi mỏng.
"Chúng ta đem nó về nhà đi!" Lương Uyên xoa xoa tay, hứng thú nói. "Vân dì kiến thức rộng, có lẽ biết đây là cái gì!"
"Nhưng mà... hình như có người chết ở trong này!" Lúc trước vì hơi ấm và linh khí nơi này mà Vân đệ suýt quên mất, khối băng này còn đang đóng băng một người. Giờ linh khí đã đủ, cô bé thử cảm ứng, phát hiện người trong băng không còn chút sinh cơ, hẳn là người chết. Ôm người chết về nhà sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT