"Ân..."
Tô Hàn Cẩm khẽ rên một tiếng đầy thoải mái. Đây là một cảm giác rất kỳ quái, phảng phất như đang lạc vào tầng mây. Thần trí nàng tuy rằng mơ hồ, thân mình lại không tự chủ được mà phập phồng lên xuống, cũng theo động tác ấy mà phát ra từng tiếng thở dốc. Nhiệt lưu dũng lên khắp người, nàng run lên, sau đó có chút hư nhuyễn mà phục xuống, khẽ thở phì phò. Hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi mở mắt.
Nàng vừa mới tựa hồ làm một giấc mộng xuân? Tô Hàn Cẩm duỗi tay muốn sờ chốt mở đèn điện trên vách tường, kết quả không sờ được chốt mở mà lại sờ phải một tầng màn lụa, vào tay lạnh lẽo khiến nàng giật mình. Đây là đâu? Nàng mạnh tay xé màn lụa, phát ra một tiếng "xuy lạp", màn lụa tách ra hai bên, ánh sáng chói mắt lập tức chiếu vào, đâm vào mắt khiến nàng vội nhắm lại. Đợi mở mắt ra lần nữa, nàng kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Đây thoạt nhìn là một thạch động rất lớn, trên vách đá nạm đầy minh châu lấp lánh, một ít khí thể mờ mịt từ những khe đá chậm rãi chảy ra, khiến cho toàn bộ thạch động mây mù lượn lờ, tựa như ảo mộng. Đây là nơi nào? Tô Hàn Cẩm xoa xoa trán, đang định đứng dậy xem cho rõ thì phát hiện dưới thân có gì đó khác thường.
Nàng chậm rãi cúi đầu, rồi sững sờ tại chỗ.
Nàng đang ngồi trên eo một người nam nhân, người kia không mảnh vải che thân, mặt mày xanh mét, trông chẳng khác nào cương thi. Tô Hàn Cẩm vội vàng đứng lên, cảm giác thân mình trống rỗng khiến nàng đột nhiên sinh ra một cảm giác mất mát.
Thiên, sao nàng lại có ý nghĩ như vậy? Vì khẩn trương, Tô Hàn Cẩm hô hấp dồn dập, nàng ngửi thấy một mùi hương hoa nhàn nhạt, nhưng hương khí càng lúc càng nồng theo từng nhịp thở, khiến nàng đầu váng mắt hoa, toàn thân nóng lên. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng người.
"Mị Nương, xong việc chưa? Mau ra đây còn bàn chính sự!"
"Chẳng qua chỉ là một tiểu tử Luyện Khí sơ kỳ, ngươi hút dương nguyên của hắn lâu như vậy sao? Nhanh lên!" Giọng nói người nọ càng thêm thiếu kiên nhẫn, Tô Hàn Cẩm vô cùng khẩn trương, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, hô hấp khó khăn, nàng sắp không thở nổi nữa.
"Mị Nương, ngươi đủ chưa?"
Một tiếng quát giận dữ truyền đến, khiến Tô Hàn Cẩm chấn động. Trong đầu nàng lóe lên một đạo bạch quang, thân mình mềm nhũn tê liệt ngã xuống giường, thân thể tuy không thể động nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng. Vô số mảnh nhỏ ký ức hiện lên trong đầu, hai dòng ý thức dung hợp vào nhau, cuối cùng hợp thành một thể.
Nàng tên là Tô Hàn Cẩm, xuyên qua đến trên người một ma tu tên Mị Nương. Từ một khuê nữ còn tân nguyên, biến thành một nữ sắc ma ngự nam vô số!
"Mị Nương, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?"
Một đạo lục quang hiện lên ở cửa thạch động, là cấm chế bị phá. Hai người nam nhân sóng vai tiến vào, một người trong đó cầm một chiếc quạt lông, rất có dáng vẻ thư sinh, chỉ là sắc mặt hắn tái nhợt, môi tím bầm, trông có vẻ tử khí trầm trầm, khiến người ta kinh hãi.
"Quỷ diện thư sinh Thù Ngàn Lẫm." Cái tên này hiện lên trong đầu Tô Hàn Cẩm. Thù Ngàn Lẫm nhếch miệng cười lạnh, Tô Hàn Cẩm hơi khẩn trương trong lòng, lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Đại hán râu ria xồm xoàm bên cạnh bước nhanh lên phía trước, giọng nói như chuông đồng: "Lão yêu bà, bảo vật Thất Tinh Phong sắp xuất thế đến nơi rồi, ngươi còn ở đây chơi nam nhân, đến một cọng lông chim cũng vớt không được đâu!"
"Đồ tể Trương Trọng!"
"Ồ, tiểu tử kia bị ngươi đùa chết rồi à? Lần này không tệ, còn trả lại cho người ta một cái xác toàn thây." Trương Trọng nói xong, kéo mạnh thi thể trên giường, rồi đưa tay đâm xuyên ngực, móc tim nuốt vào miệng, "Lạnh quá, không nuốt nổi."
Tô Hàn Cẩm suýt chút nữa buồn nôn, cô hít sâu một hơi, đảo mắt một vòng, "Các ngươi đi trước đi, ta sẽ đến ngay. Ta vừa mới tấn giai, cần điều dưỡng một chút. Một canh giờ sau gặp ở Thất Tinh Phong."
"Trúc Cơ bảy tầng?" Ánh mắt của Quỷ Diện Thư Sinh Thù Ngàn Lẫm sáng lên.
"Ừ!" Tô Hàn Cẩm gật đầu.
"Vậy được, ta và Trương Trọng đi trước, ngươi củng cố xong thì đến ngay." Nói xong, hai người vội vã rời đi. Đến khi hai người đi xa, thần kinh căng thẳng của Tô Hàn Cẩm mới rốt cuộc buông lỏng, cô xụi lơ trên giường, trên người nổi một lớp mồ hôi dày đặc.
Cô xuyên không rồi, hơn nữa còn dung hợp ký ức của nguyên chủ.
Đây là một thế giới Tu Chân Giới, nhưng trớ trêu thay, cô xuyên không không phải thành đệ tử tu chân, mà lại là một nữ tu ma đạo, giết người như ngóe, tàn nhẫn độc ác, chuyên môn hấp thụ dương nguyên của tu chân nhân sĩ nam tính, hại vô số sinh mạng mới đạt được tu vi Trúc Cơ bảy tầng hiện tại. Nghĩ đến đây, Tô Hàn Cẩm ghê tởm một trận, vừa xuống giường đã dẫm phải vết máu, cô lập tức cảm thấy dạ dày lộn nhào, nôn cả cơm tối ra ngoài.