Thao Thiết hiện tại biến thành tiểu thú nhỏ xinh, đối phương nghiêng đầu, ánh mắt hơi cúi xuống khi nói chuyện với nó, khiến nó cảm thấy bị coi khinh, tâm tình tức khắc khó chịu.
Nó là Thao Thiết, kẻ này dám không chút để ý nói chuyện với nó như vậy! Thao Thiết tức khắc ngao ô hai tiếng, nhưng khi Tô Hàn Cẩm ném ra một đống quả tử thì đôi mắt nó sáng lên, chỉ là ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, nó vẫn vẻ mặt không tình nguyện mà nuốt mấy tu sĩ còn đang hôn mê trở lại.
Đã có chưởng môn lên tiếng, Tô Hàn Cẩm không cần lý do để đến Tử Tiêu đảo nữa. Nàng bất động thanh sắc đi theo phía sau mọi người, vốn muốn thương nghị với Tịch Nguyệt Luân một chút, nhưng không ngờ Tử Linh Vận cũng dừng lại phía sau, sắc mặt nàng không tốt, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tử Linh Vận vốn tính cách ngay thẳng, lại nóng nảy, hiếm khi có biểu tình như vậy. Bởi vậy, Tô Hàn Cẩm đoán rằng nàng đã biết sư phụ mình đang làm gì. Tô Hàn Cẩm ôn nhu hỏi: "Sao vậy?"
Tử Linh Vận truyền âm: "Sư phụ không có bế quan tu luyện, hành vi của người rất kỳ quái."
Lần này nàng trở về tìm sư phụ, biết người đang ở Tử Trúc Lâm sâu trong Tử Tiêu đảo. Nơi đó ngày thường đệ tử không được phép đến gần, bởi vì nó chôn giấu một đoạn chuyện cũ và hồi ức của sư phụ. Nhưng quy củ này, ba đồ đệ thân truyền của họ chưa từng tuân thủ. Trước kia, nàng và sư huynh thường xuyên luyện kiếm trong rừng trúc, nên lần này nàng vẫn đi thẳng vào gọi người, kết quả bị sư phụ mắng cho một trận.
Sư phụ trách mắng nàng với giọng điệu nghiêm khắc chưa từng có. Nàng thậm chí thấy rõ mặt người xanh mét, trong cơn giận dữ còn tràn ngập sát ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT