Một là nó có thể ăn, Tô Hàn Cẩm không yên tâm.
Thứ hai, vì là thượng cổ hung thú thuộc ma, Tịch Nguyệt Luân vốn không ưa Thao Thiết. Bởi vậy, nó rất ít khi xuất hiện, chỉ là không muốn nhìn thấy Thao Thiết, miễn cho không khống chế được bản năng. Tuy rằng hiện tại Tịch Nguyệt Luân không có chủ nhân bên cạnh, không phải đối thủ của Thao Thiết, nhưng bản năng thanh lọc ma vật của nó rất khó khắc chế.
Thao Thiết vừa rồi chỉ là hư trương thanh thế, Thù Ngàn Lẫm cũng vậy, hiện tại nguy cơ tạm thời giải trừ, cả hai đều lộ vẻ suy yếu. Thù Ngàn Lẫm sau khi tiến vào Bạch Ngọc Hồ Lô, thần hồn suy yếu đứt quãng nói một câu "Ta ngủ một lát" rồi bắt đầu hôn mê tu dưỡng. Còn Thao Thiết thì như một con cún nhỏ, ghé người tại chỗ, thở hổn hển gặm quả tử. Chỉ là nó quá hư nhược rồi, ngày thường tùy tiện gặm quả tử, lúc này lại khó khăn lắm mới cắn nổi lớp vỏ.
Tô Hàn Cẩm hái mấy đóa tuyết liên hoa từ Bạch Ngọc Hồ Lô cho nó, tuyết liên hoa linh khí đầy đủ, lúc này mới khiến nó dễ chịu hơn một chút.
Chờ đến khi xác định cả hai đều không có gì đáng ngại, Tô Hàn Cẩm mới yên lòng. Thần thức của nàng vẫn luôn tập trung vào từng ngọn cỏ, cành cây xung quanh, hiện tại mới thu hết mọi thứ vào đáy mắt.
Sau một hồi chiến đấu hỗn loạn, xung quanh là một mảnh tan hoang. Cây đại thụ của tán tu bị thần lôi đánh ngang thân, cháy đen như than, mấy trăm con huyết muỗi bị đạo thần sét đánh thành tro, chỉ còn lại một lớp hắc hôi mỏng.
Ngay cả tán tu kia, tựa hồ cũng không thoát khỏi tai ương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play