Đuốc Mà ngẩng đầu, nhìn thấy người đứng trước mặt không ai khác, mà là ca ca hắn - Đuốc Thiên.
Tuy rằng huynh ấy không nói gì, nhưng trong ánh mắt mang theo ý cười ôn hòa. Ánh mắt huynh ấy nhu hòa nhìn hắn, khiến Đuốc Mà cảm thấy nước mắt làm nhòe cả tầm nhìn.
Bọn họ là song sinh, hắn biết huynh ấy đã chết, hắn cũng biết ý nguyện trước khi chết của huynh ấy. Huynh ấy chết vì bọn họ, vì toàn tộc, vì mẫu thân, nhưng nói cho cùng, là vì hắn. Cái gọi là quý nhân kia, căn bản không phải coi trọng huynh ấy, mà là coi trọng mệnh của hắn. Hơn nữa, Đuốc Mà còn biết, Đuốc Thiên cuối cùng chết trong tay một nữ nhân, mà huynh ấy từ đầu đến cuối cũng không oán hận ai.
Nhưng hắn hận.
Đuốc Mà hận, hắn hận nữ nhân kia, hận người trong tộc, hận gia tộc Mạc Ninh, hận Mạc Nguyệt. Cho nên hắn rời khỏi gia tộc, một mình đến nơi hung hiểm nhất lang bạt, chờ đến khi thực lực cường đại, hắn sẽ trở về báo thù rửa hận.
Nhưng hiện tại, hắn bị nhốt ở nơi này, hết lần này đến lần khác lặp lại tình cảnh lúc đó, là muốn gia tăng hận ý của hắn sao? Đuốc Mà chìm trong vũng bùn thù hận, chìm nổi trong bóng tối vô tận, cho đến lúc này, một vệt nắng ấm áp chiếu lên người hắn, hắn thấy trước người mình, ca ca đang đứng đó, mỉm cười ôn hòa với hắn.
Đuốc Thiên chìa tay về phía hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play