Đoàn người dừng bước trên bậc thang. Huyền Ngọc Cơ lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn vẫn luôn nhớ rõ, lúc ở trước mặt người kia, dù hắn là Độ Kiếp kỳ, cũng không hề có sức đánh trả.
Người như vậy, cứ luôn ở lại Thiên Huyền Kiếm Môn, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Tô Hàn Cẩm hiện tại tự nhiên cũng không dám động đậy, không phải không dám, mà là nàng cảm thấy mình không thể động, cả người cứng đờ như khúc gỗ. Rõ ràng đối phương chẳng làm gì cả, chỉ nói một câu, ợ một tiếng mà thôi.
Nàng không phải người của giới này, lẽ ra phải bị quản chế bởi quy tắc chi lực. Nhưng nếu nàng không làm gì cả, chỉ ăn thịt uống rượu, quy tắc chi lực cũng sẽ không làm gì nàng chứ? Lúc trước Vương đảo chủ nói kỵ hung thú ma nhân, chẳng lẽ là Liêu Trường Thanh? Hắn trà trộn vào Thiên Huyền Kiếm Môn nằm vùng tìm nàng, kết quả bị người nọ một chưởng đánh bay? Đoạn Tình Nhai ở Đúc Kiếm Đảo, đó là nơi Lăng Trời Giá Rét khắc đại đạo vô tình, người nọ canh giữ ở đó, chẳng lẽ là để tế điện cho đoạn tình cảm trước kia?
Tô Hàn Cẩm đang suy nghĩ thì nghe thấy một tiếng vang lớn, theo tiếng vang động ấy, uy áp trên người bọn họ cũng biến mất ngay lập tức. Mọi người vội vàng nhìn về phía Đúc Kiếm Đảo, liền thấy vách núi khắc bốn chữ "Đại Đạo Vô Tình" đã bị người ta xóa sổ.
Nàng kia một tay xách theo bầu rượu, một tay cầm ngọc cốt phiến. Thấy mọi người đến, nàng gật đầu cười: "Tốt, chủ nhân đã trở lại, ta cũng nên đi thôi."
Nói xong, thân hình nữ tử chợt lóe, cả người biến mất trong hư không. Nếu không phải đá vụn vương vãi khắp nơi và hương rượu còn sót lại trong không trung, mọi người chắc chắn cho rằng mình hoa mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT