Lúc này Tô Hàn Cẩm mới chú ý tới, dưới gốc hoa đào ở góc phải đài thí luyện, không biết từ khi nào đã có thêm một người. Nửa bên mặt phải của người nọ đeo một chiếc mặt nạ bạc, càng làm nổi bật sống mũi cao thẳng, mày kiếm môi mỏng. Mái tóc đen tùy ý buông xõa, bạch y thắng tuyết, sự tương phản màu sắc vốn vô cùng mãnh liệt, lại được sắc hồng nhạt của hoa đào phía sau làm dịu đi, tựa như một bức tranh thủy mặc. Chỉ là chim bay trên tranh cũng im tiếng, cánh hoa cũng chẳng dám rơi, sợ kinh động đến người dưới tàng cây.
Giang Vân Nhai, đại sư huynh của Chính Khí Môn, ít nhất có thực lực Kim Đan trung kỳ. Nếu không biết kết cục, nàng nhất định sẽ cho rằng người này sẽ chiến thắng. Tô Hàn Cẩm khẽ thở dài, những trang sau không còn nhắc đến đại sư huynh nữa, hẳn là hắn đã bị đả kích nặng nề mà phế bỏ, hoặc bị Kim Chung Lương bỏ lại phía sau quá xa, không xứng làm đối thủ của hắn. Dù quá trình đối chiến có thể phát sinh những chi tiết như Ngũ Ngụy Bỉnh, nhưng hiện giờ thay đổi mới chỉ bắt đầu, chỉ là một đợt sóng nhỏ, e rằng không thể lay động kết quả cuối cùng.
Đây là kết cục của hắn, khiến Tô Hàn Cẩm không khỏi tiếc hận.
Nếu Giang Vân Nhai đã đồng ý, Giang chưởng môn của Chính Khí Môn tự nhiên không tiện nói thêm gì, chỉ có thể chấp nhận, có điều sắc mặt thì khó coi vô cùng. So đấu giữa các tu sĩ Kim Đan Kỳ mà đòi điểm đến là dừng ư? Nằm mơ! Đều là đồng môn cả, sao có thể không màng đại cục mà làm ra chuyện như vậy? Đồ đệ của Kim Thiền Tử vừa mới kết đan đã huênh hoang tự đắc sau khi thắng một trận, ngươi, Giang Vân Nhai, cũng tới xem náo nhiệt gì?
Giang chưởng môn cau mày nhìn Giang Vân Nhai dưới gốc cây hoa đào, trong lòng thật sự không hiểu nổi. Tính tình hắn vốn đạm mạc, đối với những chuyện ngoài tu luyện đều thờ ơ, sao hôm nay lại đầu óc nóng lên, đồng ý cái thỉnh cầu hoang đường này chứ?
Sau vài câu khách sáo miễn cưỡng trên đài, Giang chưởng môn cho mọi người giải tán, định bụng sẽ thuyết giáo cho đồ đệ một trận. Ai ngờ khi ông xuống đài, thì bóng dáng Giang Vân Nhai đã biến mất từ lúc nào. Tô Hàn Cẩm vẫn luôn chú ý đến Giang Vân Nhai. Nàng thấy hắn đứng lặng lẽ, vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt mờ ảo, như thể chẳng nhìn gì, lại như thể xuyên thấu đám người, xuyên thấu sự ồn ào náo động xung quanh, hướng đến một phương xa xăm vô định.
Thật khó tưởng tượng, đại sư huynh lại là người như vậy. Kim Chung Lương đích xác anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, nụ cười rạng rỡ, còn đại sư huynh lại phong tư trác tuyệt, tựa trích tiên. Người như vậy, vì sao lại bại dưới tay Kim Chung Lương? Tiểu sư muội kia rốt cuộc nghĩ gì trong lòng?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play