Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt đến dọa người, chỉ là môi không còn tím bầm như bình thường, nhưng cũng không có chút huyết sắc nào, còn khô nứt vài đường nhỏ. Tô Hàn Cẩm dùng khăn tay thấm ướt nước rồi nhẹ nhàng lau môi cho hắn, sau đó lại theo bản năng sờ trán hắn, không thấy có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn bị thương, linh lực lại hoàn toàn khô kiệt, chắc là tiêu hao quá lớn, nhất thời vẫn chưa tỉnh lại. Tô Hàn Cẩm lặng lẽ nhìn hắn, còn duỗi tay sờ sờ mi hắn. Đây là nhân vật pháo hôi trong truyện, trên diễn đàn phun tào không nhắc cụ thể về kết cục của hắn, nhưng người nào đối nghịch với nam chủ Kim Chung Lương, đặc biệt là người trong ma đạo, đều có kết cục không tốt.

Bọn họ chết đi đều làm nổi bật lên vẻ quyết đoán, tà mị, tuấn mỹ cùng khí chất vương bá của vai chính, Thù Ngàn Lẫm tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Nghĩ vậy, tác giả hẳn cũng không tốn nhiều bút mực để miêu tả nhân vật này, chỉ đơn giản là một gã ma đạo sắc mặt trắng bệch, ánh mắt âm độc. Nhưng lúc này, Tô Hàn Cẩm nhìn mặt hắn, không thấy ánh mắt âm ngoan, chẳng có khí thế tà ác nào. Hắn chỉ yếu ớt nằm đó, cả khuôn mặt hết sức nhu hòa, tuy không tuấn mỹ như miêu tả trong sách, nhưng cũng coi được. Xem lâu, Tô Hàn Cẩm âm thầm bổ sung một câu, "Lại còn cực kỳ dễ coi."

Nàng điều tức, hắn hôn mê, cứ thế qua 2 ngày.

Tô Hàn Cẩm lại lần nữa xuất định, phát hiện Thù Ngàn Lẫm vẫn hôn mê, lúc này mới thấy không ổn. Công pháp Thù Ngàn Lẫm tu luyện yêu cầu đại lượng máu tươi, chẳng lẽ vì thiếu máu? Nghĩ vậy, Tô Hàn Cẩm cắn răng, dứt khoát rạch một đường trên cánh tay, ép ra một chén nhỏ máu tươi, chậm rãi đút cho hắn.

Cứ như vậy lại mấy ngày, Tô Hàn Cẩm vốn bị thương nặng chưa lành, lại mỗi ngày mất một chén máu, càng thêm suy yếu. Đến ngày thứ 7, nàng đã không thể đứng nổi, chỉ có thể dựa vào người hắn, thân mình hư thoát vô lực, ý thức dần mơ hồ.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, nàng nghĩ, chẳng lẽ xuyên qua tới đây chỉ để nàng trải nghiệm quyển quyển xoa xoa? Tiếc là cái thứ nhất nàng thấy ghê tởm, còn cái thứ hai, nàng còn chưa kịp yêu hắn. Có lẽ nhắm mắt lại, nàng sẽ trở về trước máy tính, nhắn lại dưới văn của tác giả, "Ta thấy Thù Ngàn Lẫm là người tốt."

Nghĩ đến đây, Tô Hàn Cẩm khẽ cười.

Tô Hàn Cẩm tỉnh lại, vẫn nằm trên giường lớn trong động phủ của Thù Ngàn Lẫm, nhưng bên cạnh không có ai. Nàng trở mình xuống giường, phát hiện toàn thân bọc một lớp bùn đen, lớp bùn đã khô cứng, theo động tác của nàng rơi xuống vô số vụn đất.

Tô Hàn Cẩm kinh ngạc, chẳng lẽ nàng ngủ một giấc những 180 năm, nên trên người mới kết một lớp bùn dày thế này? Không thể nào! Hay tác giả cho nàng bàn tay vàng, trực tiếp tới hố văn luôn rồi? Nàng đứng lên nhảy nhót hai cái, nhưng lớp bùn cứng không dễ bong ra, đặc biệt có chỗ dính vào da thịt, khiến nàng đau đớn.

Động phủ Thù Ngàn Lẫm dĩ nhiên có linh tuyền. Tô Hàn Cẩm nghĩ ngợi, đi xuống thềm đá, ngâm mình trong hồ nước tụ lại từ linh tuyền, nhuộm cả đầm nước trong thành màu xám.

Khi nàng rửa sạch sẽ, còn chưa kịp mặc quần áo, đã thấy trên thềm đá có người đứng.

"Ai?" Lúc này nàng không mảnh vải che thân, thấy người, Tô Hàn Cẩm theo bản năng ôm ngực. Nhưng ngay sau đó, nàng có chút kinh hỉ hỏi: "Là Thù Ngàn Lẫm sao?"

Đáp lại nàng là một trận hắc phong. Người nọ chớp mắt đã đến trước mặt, ôm trọn nàng vào lòng.

"Thật là chàng, ta ngủ bao lâu?" Tô Hàn Cẩm cười hỏi, nhưng hắn không trả lời, mà cúi đầu hôn nàng. Tô Hàn Cẩm đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột ngột đẩy hắn ra.

Thù Ngàn Lẫm nhíu mày, vẻ mặt có chút bất mãn. Hắn không bỏ cuộc, tiếp tục vươn tay định ôm lấy eo Tô Hàn Cẩm, tay còn lại thì mò lên mông nàng, vừa chạm vào liền bị Tô Hàn Cẩm "bốp" một tiếng giáng cho một bạt tai.

Lần này nàng đánh rất mạnh, Tô Hàn Cẩm mơ hồ cảm thấy lòng bàn tay đau rát.

"Mị Nương, ngươi..." Hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, vẻ âm lệ như miêu tả trong sách giờ phút này hiện rõ trong mắt hắn.

"Ta tu luyện Dục Nữ Tâm Kinh, nếu không phải nam nhân thuần dương thể chất, cùng ta triền miên nhất định sẽ giảm tu vi." Tô Hàn Cẩm vuốt mái tóc dài rối bù ra sau vai, che đi cảnh xuân trước ngực, đồng thời ngăn cách tầm mắt Thù Ngàn Lẫm.

"Nhưng tu vi của ngươi sẽ tăng lên." Thù Ngàn Lẫm lạnh lùng nói.

"Hại người mà chẳng lợi mình, không đáng." Tô Hàn Cẩm khẽ cười, hỏi tiếp: "Khi ta tỉnh lại toàn thân đều bọc bùn đất, đồ đạc trên người cũng không thấy đâu, túi Càn Khôn của ta đâu? Dù sao ngươi cũng phải cho ta mặc quần áo chứ."

Thù Ngàn Lẫm sắc mặt khó coi cởi áo ngoài của mình khoác lên người nàng. Tô Hàn Cẩm bước lên bậc thang, hắn đứng ở dưới, tuy rằng nàng đang khoác áo rộng thùng thình, nhưng hai bắp chân trắng nõn cùng đôi bàn chân ngọc kia vẫn kích thích thần kinh hắn, chờ đến khi nàng bước lên cao hơn, hắn liền thấy được cảnh xuân dưới vạt áo, tức khắc đầu óc nóng bừng, thần trí có chút hoảng hốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play