Hệ thống: "?" Từ từ, có phải vừa có chiếc xe nào đó bay nhanh qua mặt nó không?

Đương nhiên, Hệ thống trấn tĩnh lại, cảm thấy có lẽ do bị ảnh hưởng bởi ký chủ trước kia nên mới mẫn cảm như vậy.

Nó nói: "Được thôi, nếu ngươi đã quyết định, ta sẽ mở ra chủ tuyến công lược Tạ Tam cho ngươi."

"Đinh, mở ra chủ tuyến: 【Ngạo Kiều Thiếu Gia Yêu Ta (công lược độ 0%)】."

Nghe cái tên chủ tuyến này, Ninh Xu suýt chút nữa thì lảo đảo.

Hệ thống: "Sao nào, tên vừa khái quát cao độ, lại không mất đi bầu không khí chứ hả?" Nếu Hệ thống có thật thể, giờ chắc chắn đang ngẩng cao đầu ưỡn ngực: "Ta đặt đó!"

Ninh Xu: "Đặt tốt lắm, lần sau đừng đặt nữa."

Hệ thống: "..."

Khi nàng sắp về đến sương phòng của mình thì bỗng nghe thấy từ đằng xa truyền đến tiếng đấm đá.

Ninh Xu nhíu mày, đi qua hành lang, liền thấy ở góc tường có 4, 5 tên sai vặt đang vây đánh một người. Người kia cũng mặc quần áo sai vặt, ôm đầu bảo vệ chỗ yếu, cắn răng chịu đòn.

Mấy tên sai vặt vừa đánh vừa chửi: "Thằng nhãi ranh, tiền tiêu vặt tháng trước chẳng phải đã phát rồi sao? Sao còn chưa nộp?"

"Lần trước đã bảo nếu mày không nộp tiền thì sẽ thế nào rồi hả?"

Ninh Xu xoa xoa trán.

Có phải trên đường trở về nàng đã phạm phải tà chú gì đó của Tây Thiên không, sao hết chuyện này đến chuyện khác vậy?

Ngọc Bình nhỏ giọng nói với Ninh Xu: “Đi thôi, đây là chuyện của đám sai vặt ngoại viện. Kẻ cầm đầu kia là đường đệ bà con xa của Lương di nương, sau lưng dính vào cờ bạc, thường xuyên ức hiếp người khác, chúng ta không cần để ý.”

Ninh Xu đáp lời Ngọc Bình: “Ngươi ở đây, không cần ra ngoài.” Nói rồi, nàng chẳng thèm bận tâm đến Ngọc Bình, một mình bước ra phía trước, cất cao giọng: “Dừng tay!”

Đám sai vặt đang đánh người khựng lại. Tên sai vặt cao lớn, vạm vỡ cầm đầu trừng mắt nhìn Ninh Xu: “Ngươi là ai?”

Mấy gã sai vặt khác cũng dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá Ninh Xu. Tiểu nương tử này dung mạo tựa tiên nữ, dáng người lại quyến rũ, thật sự xinh đẹp.

Đường đường Trấn Bắc Hầu phủ, thế mà lại có chuyện xấu xa này, Ninh Xu trực tiếp xưng thân phận: “Phụ thân ta là thuộc hạ của Hầu gia, ta là người Hầu gia mang về Hầu phủ.”

Lúc này, phải lôi Hầu gia ra dọa người mới được.

Quả nhiên, vừa nghe đến Trấn Bắc Hầu, sắc mặt kiêu ngạo của đám sai vặt đều biến mất. Bọn chúng biết Hầu gia mang nữ nhân trở về, nhưng không ngờ lại là vị nữ tử xinh đẹp trước mặt này.

Thảo nào, nàng xinh đẹp như vậy, hẳn phải có lai lịch.

Tên sai vặt dẫn đầu cười làm lành: “Là ta mắt vụng về, không nhận ra cô nương. Có điều, cô nương à, đây là việc riêng của chúng ta và tiểu tử này, cô nương không phải người Hầu phủ, không tiện quản chứ?”

Ninh Xu khoanh tay, cười lạnh: “Đúng là không đến lượt ta quản, vậy ta đi tìm Lương di nương.”

Tên sai vặt kia dám làm vậy là vì ỷ vào thân thích của Lương di nương, nhưng chắc chắn Lương di nương không hề hay biết. Nếu không, với tâm cơ của nàng ta, sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

Bị Ninh Xu hù dọa, tên sai vặt dù không cam tâm cũng phải cười nói: “Cô nương thật là nhỏ mọn, ta chỉ đùa thôi mà. Chúng ta đi ngay đây.”

Hắn phất tay, mấy tên sai vặt đi theo phía sau. Tên cuối cùng còn bồi thêm một cước vào gã sai vặt đang nằm trên đất.

Đợi bọn chúng đi xa, Ninh Xu tiến lên xem gã sai vặt bị đánh kia.

Hắn bị đánh thật sự thảm hại, mặt mày bầm tím. Nhưng vẫn có thể thấy mi cốt đầy đặn, ngũ quan đoan chính, khuôn mặt cương nghị. Hắn chậm rãi đứng lên, trầm mặc nhìn Ninh Xu.

Ninh Xu liếc nhìn cánh tay hắn, ẩn hiện những đường cong hữu lực.

Nàng nói: “Ngươi đâu nhất định đánh không lại bọn chúng.”

Người kia vẫn trầm mặc, chỉ là ánh mắt có chút né tránh.

Hắn chọn không phản kháng, Ninh Xu cũng không nói gì thêm. Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, nàng chỉ nói: “Ta đi lấy chút thuốc cho ngươi.”

Trở lại hành lang, Ngọc Bình đã sớm bỏ chạy. Ninh Xu không trông mong ả sẽ ở lại ứng biến. Nàng dám tiến lên, cũng là vì có nắm chắc tuyệt đối. Dù sao đây là Hầu phủ, không thể có nguy hiểm thật sự.

Về đến sương phòng, Ngọc Bình có chút xấu hổ: “Ôn cô nương đã về rồi……”

Ninh Xu ừ một tiếng, không thay đổi sắc mặt. Ngọc Bình tính tình quá tiểu gia đình, chỉ cần ả cung cấp tin tức cho nàng là đủ, nàng cũng chỉ coi ả là công cụ mà thôi.

Thấy Ninh Xu không có vẻ gì không vui, Ngọc Bình thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Xu hỏi: “Ở đây có thuốc dán vết thương không?”

Ngọc Bình đáp: “Trong phủ có.”

Ninh Xu hỏi ả chỗ lấy thuốc dán, cầm mấy miếng rồi ra khỏi phòng.

Nhưng khi nàng quay trở lại, góc kia đã không còn bóng người. Gã sai vặt kia đã đi rồi. Chẳng qua, trên mặt đất có thêm một chuỗi đồng tiền được xâu bằng tơ hồng, đồng tiền được xếp ngay ngắn, không giống như bị rơi trong lúc hỗn loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play