Những lời trước thì không sao, nhưng khi nhắc đến Lương thị và mấy đứa nhóc, Tạ Tri Hạnh ngẩn người.

Dù sao nàng vẫn còn nhỏ, trước kia đều là Tạ Tam dẫn nàng đi chơi, nên đương nhiên nàng càng tin tưởng Tạ Tam hơn. Nhất thời nhìn lại Ninh Xu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi căng thẳng, trong mắt lộ ra vài phần phòng bị.

Ngọc Bình và ma ma kia biết rõ Tạ Loan đang nói những lời thất lễ trước mặt Ninh Xu, nhưng lại không dám hé răng nửa lời.

Tạ Loan mang theo vẻ khiêu khích, nhìn Ninh Xu.

Ninh Xu cong cong khóe môi, ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang hàng với Tạ Tri Hạnh, chỉ giơ ngón út lên, làm động tác ngoéo tay mà vừa nãy không thể hoàn thành.

Nàng lắc lắc ngón tay, nói: “Hạnh tỷ nhi, nhớ kỹ ước định của chúng ta nhé.” Nàng không giải thích, cũng không cần phải giải thích, “Nếu con vẫn muốn tìm ta chơi, lúc nào cũng được. Nếu con không muốn, cũng không sao cả, tùy con thôi.”

Tạ Tri Hạnh ngơ ngẩn nhìn Ninh Xu.

Nói xong, Ninh Xu đứng lên, vuốt phẳng vạt áo, rồi nói với Ngọc Bình: “Chúng ta đi thôi.”

Mày Tạ Loan giật giật.

Ngọc Bình nhìn Tạ Loan cách đó vài bước, chợt phản ứng lại, Ninh Xu thế mà không thèm để ý đến Tạ Loan, một tiếng chào hỏi cũng không có, cứ thế xoay người rời đi.

Ngọc Bình đương nhiên không dám học Ninh Xu, vội vàng hành lễ với Tạ Loan, rồi đi theo sau Ninh Xu.

Vú em cũng dẫn Tạ Tri Hạnh cáo lui.

Tạ Loan nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Xu chậm rãi rời đi, từ từ nheo mắt lại.

Nàng không hề xấu hổ giận dữ vì bị vũ nhục, cũng không kinh hoảng thất thố vì bị vạch trần, mà lại thà nói chuyện với một đứa trẻ bảy tuổi, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái.

Rõ ràng là đang nói, trong mắt nàng, hắn còn không bằng một đứa nhóc.

Gã sai vặt Thanh Trúc nổi trận lôi đình: “Tam gia, cái ả Ninh Xu kia cũng quá không biết trời cao đất dày rồi, dám không để Tam gia vào mắt, không cho ả ta một bài học sao được!”

Tạ Loan hừ một tiếng, liếc xéo hắn, nói: “Ngươi cảm thấy phải cho ả ta bài học gì?”

Thanh Trúc gãi đầu, đưa ra một biện pháp ngu ngốc: “Khiến ả ta ở Hầu phủ không sống nổi! Đuổi ả ta ra ngoài! Ta nhớ trước kia có nô tỳ trộm đồ, bị Lưu quản gia đuổi đi rồi đó!”

Tạ Loan khựng bước: “Vậy cứ dùng biện pháp này đi.”

Thanh Trúc “a” một tiếng: “Thật ạ?” Trước kia hắn nghĩ ra mấy ý, Tam gia đều chê quá ngu xuẩn, chưa từng dùng đến. Như vậy, đây là lần đầu tiên ý kiến của hắn được Tam gia chọn dùng đó!

Không đợi Tạ Loan nói gì, Thanh Trúc đã hưng phấn lên: “Được, ta lát nữa sẽ đi tìm người làm!”

Tạ Loan siết chặt ngón tay.

Ả ta không xứng để hắn phải nghĩ kế sách gì để đuổi đi.

Mà một khắc sau, Ngọc Bình theo sát Ninh Xu, hổn hển thở mấy hơi, nói: "Ôn cô nương, ta đã nhắc nhở cô rồi mà, đừng đối nghịch với tam gia! Nếu tam gia trả thù thì sao?"

Ninh Xu đáp: "Không sao, hắn có giận thì cũng chỉ nhắm vào ta thôi, không liên quan đến cô."

Ngọc Bình bị vạch trần tâm tư nhỏ, ngượng ngùng cười: "Ta không có ý đó, chỉ là nói, tam gia chẳng qua là không muốn cô nương có gì đó với Hầu gia, chịu thua thiệt thôi."

Ninh Xu khựng bước, hỏi Ngọc Bình: "Ta với Hầu gia?"

Ngọc Bình đáp: "Chắc cô nương không rõ, tam gia rất sùng bái nhị gia và Hầu gia. Vừa nãy ấy à, hắn cho rằng cô nương muốn leo lên Hầu gia nên cố ý làm cô nương mất mặt."

"Nhị gia trước kia nghị thân nhiều lần đều bị hắn phá đám đó."

Ninh Xu: "..."

Hóa ra hắn là một kẻ cuồng huynh, cuồng đến mức độ này.

Cũng phải, Lão phu nhân Hầu phủ đã 50, còn Tạ Tam mới 16, ta đáng lẽ phải nghĩ ra từ sớm. Ở thời cổ đại, Tạ Tam xem như con út, thế nào cũng bị chiều hư.

Trước đó, Hệ thống giải thích pháp tắc 1, nói cái gì mà "Các màu mỹ nam tùy ý quân chọn", xem ra, trừ mặt đẹp, thân đẹp, phù hợp với thao tác cơ bản của trò chơi yêu đương ra, những phần khác đừng mong hoàn mỹ.

Ninh Xu nghiến răng.

Hệ thống đúng lúc nhảy ra: "Sao nào, hiện tại ba người đều đã có ấn tượng ban đầu, cũng sắp đến lúc xác định đối tượng công lược rồi đó, người chơi mau chóng đưa ra lựa chọn đi nha ~"

Từ ngữ điệu này, Ninh Xu nghe ra chút hả hê.

Cái đồ Hệ thống chó má này.

Có điều, hoàn mỹ quá cũng không có gì thú vị. Nàng vẫn quyết định chọn Tạ Tam: "Chọn Tạ Loan."

Hệ thống hỏi: "Vì sao vẫn là Tạ Loan?"

Ninh Xu ngẫm nghĩ rồi đáp: "Diện mạo hợp khẩu vị ta." Tuy rằng nàng chưa thật sự tiếp xúc với Tạ Dữ và Tạ Kỳ, nhưng ai mà không yêu tiên y thiếu niên chứ?

Hệ thống: "Thế mà chỉ vì diện mạo thôi sao?"

Ninh Xu: "Ngươi còn muốn nghe lý do gì?"

Hệ thống có chút thất vọng: "Thật ra ta thấy lão nam nhân cũng khá tốt đó chứ."

Cái thứ cẩu nô này cũng biết cô đơn à, Ninh Xu cẩn thận suy nghĩ rồi đưa ra một lý do khác: "Thiếu niên ngạo kiều như ngựa hoang, cưỡi lên chắc cũng kích thích lắm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play