Thói quen trước nay của Thời Thất là khi ngủ phải hé cửa sổ cho thông gió, vì vậy cửa sổ sát đất của khu cấm quân cũng chẳng đóng kín làm gì. Âm thanh từ Beta bên ký túc xá cạnh đó cùng chú Husky con chơi đùa khoảng ba phút vang vọng vào, khiến Tạ Lam Ngu xấu hổ đến mức ngón chân cũng muốn cuộn tròn lại.
Đây rốt cuộc là kiểu công kích gì chứ? Ai dạy cô ấy chơi đủ loại chiêu trò như thế này? Cô còn cố tình ghé sát bên tai mình, thì thầm mấy lời khiến mặt đỏ tai hồng, nói năng cũng loạn hết cả lên.
Tạ Lam Ngu sợ âm thanh không an phận của mình bị người khác nghe ra manh mối, chỉ đành bấu chặt lấy vai cô, bao nhiêu nỗi hổ thẹn tức tối đều nghiến răng mà nuốt vào.
Ngoài ban công, chú Husky con vừa định quay về ký túc xá thì bỗng dưng tai vểnh lên, chân trước nhấc rồi lại hạ xuống, đầu hơi ngẩng, ánh mắt hướng 45 độ nhìn về phía mặt trời đang lên, trong đôi mắt lam nhạt của chú chó lại thoáng hiện chút u buồn hiếm thấy.
Đợi đến khi “vận động buổi sáng” kết thúc, Tạ Lam Ngu mệt đến mức ngón tay cũng không muốn nhấc. Tắm rửa cũng là Thời Thất bế thẳng vào phòng tắm, cả quãng đường chỉ như một chú mèo nhỏ mềm oặt dính lấy người cô, mặc cô bôi sữa tắm khắp người, nhẹ nhàng xoa đến toàn thân đều mịn màng trơn láng.
Thỉnh thoảng lại bị cô nhẹ nhàng đụng chạm, thì thầm dỗ dành mà nhấc chân lên một chút.
Nếu là trước kia, Tạ thiếu tướng nghiêm cẩn hẳn sẽ xấu hổ đến mức tai đỏ bừng, lập tức vùng ra khỏi phòng tắm, rồi nghiêm giọng nói một câu ngượng nghịu nào đó. Nhưng lần này, hắn chẳng muốn nhúc nhích, chỉ như chú mèo được vuốt ve đến thỏa mãn, hoàn toàn thả lỏng — nghĩ bụng: Dù sao nơi này cũng không có người ngoài, thân mật đến mấy cũng chẳng sao, cứ để cô nhìn đi thì đã làm sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT