Tạ Lam Ngu lạnh mặt đi ra ngoài, con Husky nhỏ chạy lộc cộc theo bên chân hắn, muốn cắn vào ống quần hắn và giữ chặt.
Vì Tạ Lam Ngu đang mang giày quân đội, không có chỗ nào để nó có thể cắn được, nó đành phải nhảy nhót theo vạt áo của hắn.
Tạ Lam Ngu cảm thấy rất bực bội, và sự tức giận này dần dần chuyển thành sự hối hận. Hắn quyết định rằng việc tiếp xúc với người hiểu biết là một sai lầm, vì hắn không thể ngờ rằng mình lại liên quan đến một con người như vậy.
Nhìn xuống chân con Husky nhỏ, hắn sợ sẽ đá trúng nó nên phải dừng lại. Nhưng ngay khi hắn dừng lại, hắn lại nghĩ đến chủ nhân của con Husky hiện đang trong phòng tắm, sắc mặt hắn lại trở nên tối tăm.
Hắn tránh sang một bên, tay cầm cửa và định bước đi nhanh chóng khi Giang Tuyết Minh từ ngoài đi vào với một bộ đồng phục mới.
Giang Tuyết Minh nhìn thấy sắc mặt của Tạ Lam Ngu đen như đáy nồi và con Husky nhỏ chạy quanh chân hắn, bước chân hơi lảo đảo.
Hắn nhớ lại cảnh Thời Thất đang tắm trong phòng tắm và một nụ cười nhanh chóng lóe lên trong mắt, nhưng ngay lập tức thu lại, vẻ mặt giả vờ ngớ ngẩn: "Không phải nói là sẽ lấy thuốc ức chế sao? Cái này là sao vậy?"
Tạ Lam Ngu đã gửi tin nhắn cho hắn nhưng cố tình không trả lời.
Tạ Lam Ngu cảm thấy hối hận vì quyết định trở thành huấn luyện viên tại trường quân đội hàng đầu Liên Bang, liếc mắt qua bộ đồng phục mà Giang Tuyết Minh đang cầm, “Không làm phiền chuyện của ngươi.”
Hắn nói với giọng hơi cao, sợ Giang Tuyết Minh không hiểu, không phản ứng ngay.
Giang Tuyết Minh nhíu mày, "Có chuyện gì tốt mà làm sao?"
Hắn bước nhanh tới, nắm lấy vai Tạ Lam Ngu, đưa bộ đồng phục cho hắn và không để hắn từ chối, kéo hắn đi về phòng y tế, còn cao giọng nói: "Thời Thất, mở cửa đi, quần áo tôi để ở cửa phòng tắm, tự lấy đi."
Tạ Lam Ngu không hiểu Giang Tuyết Minh đang muốn làm gì, đầu óc của hắn như mụ mị, nhưng người đã bị đẩy đến cửa phòng tắm.
Giang Tuyết Minh thì đứng ngay cạnh cửa phòng khám, dựa vào đó nghe ngóng tình hình trong phòng tắm.
Sau khi Thời Thất tắm xong mà không ai trả lời, cô đoán Giang Tuyết Minh có thể chưa về, vì vậy cô nhẹ nhàng mở cửa, không kịp phòng bị và va phải Tạ Lam Ngu đứng đó. Cô không còn đủ sức để đứng vững, ngã ngay xuống đất.
Thời Thất đau đớn, nhăn mặt vì cú ngã mạnh, nghi ngờ có thể bị gãy xương.
Không đợi cô kịp đứng dậy, Tạ Lam Ngu đã ném bộ đồng phục lên người cô, quay người lại và nghiến răng nói: "Không biết xấu hổ!"
Thời Thất đau đến nhe răng trợn mắt, khổ sở đưa tay sờ phần xương cụt. Cú ngã này phải nói là vô cùng vững chắc, không hề có chút đệm nào, thậm chí cô nghi ngờ xương cụt mình đã nứt rồi.
Còn chưa kịp suy nghĩ tại sao đại mỹ O lại xuất hiện ở đây và còn đứng ngay cửa đưa đồng phục cho cô, ba chữ “không biết xấu hổ” đã như một nhát dao đâm thẳng vào ngực.
Cái này là lỗi của cô sao?!
Phòng tắm thì lại không có khăn tắm, chẳng lẽ cô lại phải mặc đồ bẩn vào người? Hơn nữa cô chỉ hé cửa đúng một khe nhỏ bằng gang tay, hoàn toàn vì tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức Alpha – ai ngờ người đứng bên ngoài không phải Giang Tuyết Minh thì thôi, chứ đổi thành Tạ Lam Ngu thì... cô cũng đâu đến mức hoảng loạn ngã lăn ra như vậy!
Ô ô ô ô... ngày xưa có Đậu Nga kêu oan tuyết rơi tháng Sáu, bây giờ Thời Thất cũng giống vậy, tháng Chín mà như bị mưa đá đập trúng!
Trong phòng khám bên cạnh, Giang Tuyết Minh đang núp nghe lén, phải dùng tay bịt miệng lại để không bật cười thành tiếng.
Ngay lúc anh ta còn đang nghe vui vẻ, đôi giày quân đội nặng nề của Tạ Lam Ngu bước vào tầm mắt anh ta. Giang Tuyết Minh cứng người, chậm rãi ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt sắc lạnh có thể cắt người thành trăm mảnh của Tạ Lam Ngu.
Giang Tuyết Minh giả vờ bình tĩnh, ho nhẹ rồi nhanh chóng ghé sát tai Tạ Lam Ngu nói nhỏ:
“Thiếu tướng Tạ, tai ngài đỏ lắm đó ~”
Nói xong, hắn lùi lại ba bước như tránh tên, rồi cao giọng giả bộ nghiêm túc:
“Thời Thất học muội, có chuyện gì vậy? Sao vừa rồi nghe tiếng động lớn vậy?”
Tạ Lam Ngu: “……”
Thời Thất chẳng còn tâm trí đâu mà đau nữa, vội vơ lấy đồng phục che người, kéo cửa phòng tắm lại, lí nhí nói:
“Là, sàn trơn quá… em không cẩn thận ngã thôi.”
Cô thật sự rất muốn hỏi đại mỹ O vì sao lại đứng ở cửa phòng tắm đưa đồ cho cô, nhưng nghĩ đến nếu dám hỏi, có khi bị khẩu súng dí thẳng vào trán mất, đành phải nuốt lời vào bụng.
Tạ Lam Ngu cố gắng kiềm chế ham muốn xé Giang Tuyết Minh thành trăm mảnh, cầm lấy lọ thuốc ức chế rồi vội vã rời khỏi phòng khám. Ai ngờ lại đụng ngay Thời Thất vừa thay xong đồng phục bước ra.
Vừa mới tắm xong, Alpha không còn bộ dạng chật vật như trước nữa. Sau mấy ngày quân huấn, làn da vốn trắng nõn của cô đã phơi thành màu mật nhạt, tóc đen còn ướt xõa ngang vai, gương mặt trông không còn sắc sảo như trước, khi nhìn hắn thì trong ánh mắt còn mang chút dè dặt lấy lòng – tuy không phải nịnh nọt, nhưng nhìn khá... dễ thương.
Hai người vừa đối mặt, Thời Thất đã theo bản năng chột dạ, trong khi Tạ Lam Ngu lại một lần nữa nhìn cô bằng ánh mắt như dao nhỏ, khiến cô vội tránh sang một bên, trông như một cô dâu nhỏ dè dặt.
Tầm mắt Tạ Lam Ngu dời xuống, thấy phần bụng dưới của cô hơi nhô lên, vạt áo đồng phục hoàn toàn không che được. Cảm giác thuận mắt vừa nãy cũng gần như tan biến.
Hắn lại nghĩ tới tên Giang Tuyết Minh cái gì cũng không kiêng nể, lạnh lùng hừ một tiếng: “Xem ra 150 vòng đối với cô còn quá ít. Vẫn còn dư năng lượng để gây rối quan hệ AO cơ đấy.”
Thời Thất: “……!?”
Tôi không có, thật sự không có, anh đừng có nói bừa!
Thấy Tạ Lam Ngu sắp quay lưng rời đi, Thời Thất nhận ra nếu không giải thích cho rõ, sau này có khi đến ánh mắt cũng không được nhận lại từ đại mỹ O.
Cô liều mạng bước tới chắn đường, kiên quyết bảo vệ danh dự đạo đức Alpha của mình:
“Em không có gây rối quan hệ AO! Hơn nữa… không phải là anh bảo bác sĩ Giang làm kiểm tra thường quy cho em sao?”
Thời Thất sắp tủi thân chết được rồi.
Hôm nay đúng là vận đen dồn dập – bị Quyền Nhược Kình hãm hại chạy vòng ngoài sân thể dục, tinh thần thể thì từ Lang Vương oai phong lẫm liệt biến thành Husky lông xù không ai trị được. Sau đó bị ép chạy thêm 50 vòng, rồi tới phòng y tế kiểm tra sức khỏe, cuối cùng còn bị đại mỹ O hiểu lầm là không biết xấu hổ!
Cô đâu có cố ý té ngã, càng không phải cố tình để huynh đệ to lớn kia chào hỏi đại mỹ O. Chạy 50 vòng xong tinh thần thể tự nó nổi loạn thì cô biết làm sao? Chẳng lẽ lại đứng giữa phòng y tế mà điều chỉnh “huynh đệ” bằng tay hả?! Mất mặt chết luôn!
Tạ Lam Ngu thấy mắt cô đỏ hoe, nước mắt chỉ chực trào ra, nhất thời sững sờ, rồi phản xạ theo bản năng:
“Ta khi nào thì—”
Nói được nửa câu, linh quang lóe lên trong đầu hắn. Quay ngoắt lại, nghiến răng ken két:
“Giang. Tuyết. Minh!”
Giang Tuyết Minh mặc blouse trắng từ phòng khám bước ra, mặt vô tội:
“Tạ Thiếu tướng , sao ngài còn chưa đi? Không biết cách dùng thuốc ức chế sao?”
“Ai ya, đơn giản lắm! Xịt trực tiếp lên tuyến thể của ngài, rồi dán miếng tuyến thể mới lên. Tin tức tố của Alpha sẽ được che kín, bảo đảm không rò rỉ dù chỉ một giọt~”
Tạ Lam Ngu: “……”
Hắn thật sự muốn bóp cổ Giang Tuyết Minh. Rõ ràng ban nãy đã hướng dẫn cách dùng rồi, còn cố tình nói ra trước mặt Thời Thất!
Quay lại, thấy Thời Thất – vừa nãy còn ấm ức sắp khóc – giờ đang len lén liếc nhìn hắn, vành tai đỏ rực như muốn nhỏ máu.
Tạ Lam Ngu tức đến má cũng nóng ran, gằn ra một tiếng “Cút!” trong họng rồi bỏ đi khỏi phòng y tế, con Husky nhỏ lon ton chạy theo phía sau, vui vẻ vẫy đuôi.
Khi Thời Thất về tới ký túc xá đã gần mười giờ. Cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi sụp xuống bàn, cảm giác như hôm nay mình vừa sống sót sau một trận chiến toàn diện.
Con Husky nhỏ vẫn sạch sẽ dù chạy ngoài trời suốt mấy tiếng. Vừa vào phòng liền nhảy phốc lên giường cô, bị cô nhanh tay túm lại quăng vào nhà tắm.
Vật nhỏ này nhìn và cảm giác chẳng khác gì Husky thật, nhưng lúc tắm thì lông rối, nước chẳng thấm vào, ngược lại còn làm cô ướt hết cả người.
Thời Thất thầm oán, không hiểu tinh thần thể được phân hóa theo tiêu chí gì. Tại sao tinh thần thể của đại mỹ O là dây leo thực vật hệ nhìn vừa mạnh vừa cool, còn cô – cùng một thân xác với nguyên chủ – thì lại từ Lang Vương oai phong hóa thành Husky ngốc nghếch?
Cô mặc kệ Husky nhỏ nhảy vào bồn rửa tay chơi, tự mình tắm lại nhanh chóng. Khi ra khỏi phòng tắm thì thấy nó đã cuộn tròn ngủ khò khò trong chăn.
Đúng lúc đó, cửa ký túc xá vang lên tiếng gõ.
Thời Thất nhìn bộ đồ ngủ đang mặc – áo ngủ rộng thùng thình, không che được vòng một đang phồng lên – vội nói lớn: “Chờ chút!”
Nhanh chóng mặc lại áo ngực, cô mới ra mở cửa.
Thẩm Nhược Bạch mặc đồ thể thao đen đứng ở cửa. Anh ta trắng trẻo, dưới bộ đồ đen càng thêm nổi bật, hai chân dài trắng bóc lộ ra, bàn chân như ngọc đạp trên dép lê hở mũi, trông cứ như một khối bạch ngọc.
Dùng nguyên văn để miêu tả thì chính là sẽ khiến người ta không kìm được muốn bóp thử cái cổ chân trắng trẻo, mềm mại như sứ men kia. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt tình triều. Nhưng Thời Thất thì chẳng buồn cúi đầu nhìn xuống. Ánh mắt cô đã hoàn toàn bị hút vào hai ly trà sữa trong tay Thẩm Nhược Bạch.
Thẩm Nhược Bạch không hề biết rằng cái ánh mắt đưa tình của mình vừa rồi chẳng khác nào đang quyến rũ người mù – hoàn toàn vô dụng. Anh đưa một ly trà sữa ra trước mặt cô, mỉm cười nói: “Cho cậu.”
Thời Thất lập tức cười đến cong cả đuôi mắt, “Cảm ơn cảm ơn~”
Cô nhận lấy trà sữa, vui vẻ lột ống hút ra, rồi ừng ục tu liền hai ngụm to.
Vừa uống xong, chưa để Thẩm Nhược Bạch kịp mở lời, cô đã nói luôn:
“Ngày mai còn phải huấn luyện quân sự, tôi thật sự mệt lắm rồi, cậu cũng mau về nghỉ đi ha~”
Nói xong, rầm một tiếng, cửa đóng cái rụp.
Thẩm Nhược Bạch: “……”
Anh giật giật môi, câu “không mời tôi vào ngồi chơi một lát à?” còn chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn ngang ở cổ họng, muốn nói mà không nói nổi.
Chưa dừng lại ở đó, trí não anh lại vang lên tiếng thông báo chuyển khoản – là Thời Thất vừa chuyển cho anh số tiền gấp đôi tiền trà sữa.
Trán Thẩm Nhược Bạch khẽ nổi gân xanh.
A a a a a! Anh thấy hết rồi! Thấy rõ ràng rồi! Cô ấy chắc chắn là đang "thư giãn" sau khi vận động mạnh! Sao lại không nhận lời mời của anh chứ?! Ký túc xá của Alpha là phòng đơn mà, có xảy ra gì đi nữa thì cũng chẳng ai biết được đâu!