Nói xong câu cuối, giọng Thời Thất bỗng cao lên không ít, như đang giở trò, giống như Thẩm Kim Hạ là “ba ba ” của cô, còn cô thì bị ấm ức ở chỗ Tạ Lam Ngu, muốn về cáo trạng, tố khổ.
Tạ Lam Ngu thật sự không biết phải đánh giá độ mặt dày của Alpha này thế nào cho đủ. Những lời định nói sẵn đều bị cái ôm của cô đánh bay sạch sẽ, chẳng còn nhớ nổi ban đầu định nói gì nữa.
Làm gì có ai đi tỏ tình mà có thể vô lại như vậy chứ? Nếu trước kia, ở nơi nghỉ chân trong khu rừng đỏ ấy mà Tiêu Vân Liệt dám làm như thế, Tạ Lam Ngu dám chắc mình đã cho cậu ta một bạt tai rồi, để cậu ta đời này về sau phải đi đường vòng tránh xa mình.
Sự thật là, Tiêu Vân Liệt ngày đó tỏ tình rất đúng mực, bị từ chối rồi cũng như những người khác từng thổ lộ với hắn — âm thầm rời đi, nói rằng sẽ không từ bỏ. Còn giờ đây, người đang “chơi xấu” bắt hắn chịu trách nhiệm lại là Thời Thất. Cô ôm lấy cánh tay hắn thật chặt, ghì cả người hắn vào lòng. Tạ Lam Ngu bị ép sát vào ngực cô, cảm nhận được vừa căng cứng lại mềm mại, còn có thể nghe thấy trái tim cô đập rộn ràng.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp tim dồn dập, cho thấy cô không hề bình tĩnh như vẻ ngoài mặt dày cố tỏ ra. Trái lại, rõ ràng rất căng thẳng.
Tạ Lam Ngu chống tay lên vai cô, lớp hương rượu vang đỏ từ tuyến thể của Thời Thất nhè nhẹ phủ lên da hắn, chỉ hít nhẹ một cái thôi cũng thấy lâng lâng như say.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT