Vừa bước chân ra khỏi khách sạn, Thời Thất lập tức bị chặn lại. Tô Bách – người anh cùng cha khác mẹ với nguyên chủ – dẫn theo một đám vệ sĩ áo đen, khí thế hùng hổ xông tới.
Tô Bách là một Alpha cấp A kép – tức cả thể năng và tinh thần lực đều đạt cấp A, từ nhỏ đã được gia tộc đầu tư bồi dưỡng. Trong mắt người ngoài, anh ta là kiểu hình Alpha ưu tú điển hình. Nhưng so với Thời Thất – một Alpha cấp SS, tức là đỉnh cấp – thì đúng là chẳng đáng là gì.
Trong thế giới này, Alpha chắc chắn sẽ thức tỉnh được tinh thần thể – một dạng sức mạnh đặc biệt gắn liền với tinh thần lực. Cấp bậc tinh thần lực càng cao thì tinh thần thể càng mạnh. Beta và Omega cũng có khả năng thức tỉnh, nhưng tỷ lệ cực thấp.
Sau khi nguyên chủ bị phát hiện sở hữu tinh thần lực cấp S, cô lập tức tỏa ra một loại từ trường cực mạnh – biểu hiện của tinh thần thể sắp hình thành. Cũng chính vì điều đó, gia tộc Tô mới chịu đưa đứa con gái riêng này về nhận tổ quy tông.
Trong truyện, tinh thần thể của nguyên chủ là một con Lang Vương oai phong lẫm liệt – đánh đâu thắng đó, đi đến đâu cũng có thể cứu được các tiểu O đáng yêu, vừa đánh vừa yêu, vừa chiến vừa ngọt, đi đến đâu "trà xanh" tới đó cũng bị dẹp.
Ý thức được mình lại mải nghĩ lan man, Thời Thất lập tức thu hồi tinh thần, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Tô Bách, cô vô tội chớp mắt một cái.
Theo cốt truyện gốc, nguyên chủ vốn bị Tô Bách sắp đặt, bị chuốc rượu rồi “vô tình” ngủ với một Omega xinh đẹp mà Tô Bách thuê đến – sau đó còn bị quay video lại để uy hiếp.
Nhưng điều hắn không ngờ là, Omega kia lại bị nữ chính quyến rũ ngược, say mê đến nỗi trộm mất bản ghi hình và từ đó... chủ động yêu đương luôn. Về sau, đoạn video ấy còn trở thành “tư liệu học tập” nổi tiếng trong cộng đồng.
—“Tối qua em đi đâu vậy? Không phải nói uống đến khi nào gục mới về à?”
Tô Bách hỏi, giọng giả vờ quan tâm nhưng rõ ràng là đang dò xét. Chưa có bằng chứng rõ ràng trong tay nên hắn chưa dám lật bài với cô.
—“À… Bất ngờ gặp bạn cũ, bị lôi kéo uống vài ly rồi lăn ra ngủ luôn.”
Thời Thất căng cứng mặt mày, vừa nói vừa tự bịa chuyện.
Cô đâu phải nguyên chủ, mà cốt truyện cũng vì cô bất ngờ bỏ chạy khỏi hiện trường tối qua mà bị bẻ lái. Giờ mà lỡ xảy ra mâu thuẫn lớn, cô không chắc mình còn được “hào quang nhân vật chính” bảo vệ hay không – cứ phải an toàn lừa cho qua trước đã.
—“Bạn cũ?”
Tô Bách cười nhạt, ánh mắt liếc xuống vết cào còn in rõ trên xương quai xanh của cô, giọng châm chọc:
—“Anh nhớ em đâu có quen ai ở Huyền Phong tinh này?”
Thời Thất nhận ra ánh mắt hắn, lập tức kéo cổ áo che đi vết tích, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười “trà xanh tiêu chuẩn”:
—“Mới quen gần đây thôi. Đẹp trai lắm.”
Tô Bách nghe thế là hiểu ngay tối qua đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng bực bội không thôi, hận bản thân đã không ra tay sớm hơn một bước để tóm được điểm yếu của cô. Giờ thì hết đường uy hiếp.
Dù trong lòng nổi sóng, hắn vẫn giữ nguyên biểu cảm “tôi hiểu cả rồi”, tiếp tục duy trì vỏ bọc người anh cả tốt, nghiêm giọng:
—“Ngày mai là khai giảng ở Học viện Quân sự Liên Bang rồi, em nên biết điều một chút. Nếu để ba biết chuyện này, đừng mong yên thân.”
Miệng thì nói cứng thế, nhưng Tô Bách hiểu rõ: ba họ sẽ chẳng trách mắng Thời Thất vì chuyện cỏn con này đâu – thậm chí còn có thể tặng thêm cho cô vài Omega nữa để “bồi dưỡng quan hệ”.
Nghĩ đến đây, Tô Bách hận đến nghiến răng. Cùng là con một nhà, sao ông trời lại thiên vị đến mức cho một đứa con gái riêng như cô phân hóa thành Alpha cấp SS chứ?
Thời Thất thì vội vàng tỏ vẻ “tối qua chỉ là tai nạn ngoài ý muốn”.
Cả hai kẻ đều ôm ý đồ riêng, cùng nở nụ cười đầy toan tính, rồi rời khỏi khách sạn như chưa có chuyện gì xảy ra.
-
Nguyên chủ bị đưa về thủ đô, nhưng không phải ở lại trong nhà của Tô Thượng Tướng mà được sắp xếp ở một biệt thự tư nhân. Cô chưa từng gặp cha ruột của mình, nhưng đã mang trong lòng một thái độ đầy thù hận, chuẩn bị âm thầm cướp lấy tất cả tài sản của Tô gia, khiến cho người mẹ của mình chết trong sự tức giận vì mất đi tất cả quyền lực.
Thời Thất xuyên vào thế giới này chủ yếu là vì muốn hưởng thụ cuộc sống, nhưng khi đọc qua cốt truyện, cô không hề biết rõ các tuyến chính của câu chuyện này. Cô cũng chẳng rõ ngoài nguyên chủ và những câu chuyện tình yêu ngọt ngào với các Omega, cốt truyện này còn viết gì nữa.
Đúng vậy, quyển sách này còn có những đoạn "hố" khó hiểu.
Thời Thất đau khổ ôm đầu, nằm xuống bồn tắm to chưa từng được trải nghiệm, trong khi một cái phao nhẹ nhàng bay qua. Cô tự an ủi mình rằng, thôi thì cứ để mọi chuyện đến đâu hay đến đó.
Cuối cùng, cô cũng không thể đi tìm cái người Omega xinh đẹp táo bạo đó để "gặp lại", xem liệu có thể xuyên về lại thế giới cũ không. Nhưng so với việc xuyên về, Thời Thất cảm thấy khả năng mình sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ còn cao hơn.
Cô tắm rửa xong, cảm thán về đại huynh đệ vĩ đại của mình, đồng thời quan sát hình ảnh của mình trong gương.
Khuôn mặt của cô gần như không thay đổi quá nhiều, chỉ có đôi mắt và dáng vẻ có chút khác biệt khiến cô trông càng thêm khí chất, nhưng điều khiến Thời Thất không thể tiếp nhận chính là cô hiện giờ cao tới khoảng 1m90.
So với trước đây, khi xuyên qua cô chỉ cao khoảng 1m60, tức là cao lên gần 30cm! 30cm đó! 30cm!
Khi nắm tay, cô có thể thấy rõ đường cong cơ bắp ở cánh tay. Thời Thất nhìn mình trong gương, cảm thấy vừa bất lực vừa đau khổ. Trước kia cô là một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu. Giờ từ 1m60 lên 1m90, cô hoài nghi rằng nếu đi dạo trên đường thì có thể thiếu oxy mất.
Cảm giác bất mãn không kéo dài lâu, bởi vì một thông báo bất ngờ vang lên trong đầu, kéo sự chú ý của cô ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.
Cô tò mò mở màn hình ảo, cảm nhận công nghệ mới lạ. Nó không khác gì điện thoại di động, chỉ có điều ở góc dưới bên phải liên tục nhấp nháy biểu tượng bưu kiện.
Khi mở bưu kiện ra, trái tim Thời Thất đập loạn nhịp. Cô vừa nhìn thấy một thông báo về trường quân đội nổi tiếng nhất Liên Bang. Trong lòng lo lắng, cô mở ra bức thư, chỉ nhìn sơ qua vài lần rồi nhanh chóng cảm thấy tuyệt vọng.
Đây là một thông báo về quân huấn! Quân huấn! Quân huấn mà Thời Thất ghét nhất trong đời!
Nếu phải chọn thứ gì mà Thời Thất ghét nhất, quân huấn chắc chắn sẽ đứng vị trí thứ hai, chỉ sau việc phải làm các thủ tục hành chính chán ngắt. Sau khi tốt nghiệp đại học, mỗi lần thấy tin tức về quân huấn của các trường quân đội, cô luôn tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ tham gia quân huấn. Nhưng giờ đây, cô lại phải đối mặt với sự trừng phạt này.
Mặt Thời Thất vặn vẹo khi nhìn chằm chằm vào thông báo, cố gắng tìm cách thoát khỏi việc này. Nhưng không thể!
Cô ngồi ngả người xuống sofa, suy nghĩ liệu mình có thể kịp thời "đào tẩu" trước khi quân huấn bắt đầu hay không.
Trong nguyên tác, nữ chính giống như đã gặp một Omega xinh đẹp trong quá trình quân huấn, và cả hai đã trải qua những tình huống... không thể miêu tả.
"Ôi trời..." Thời Thất vội vàng che mặt, đầu óc cô bỗng nhớ lại hình ảnh của người đại mỹ Omega hôm nay – một vẻ mặt lạnh lùng cười khẩy…
Cô cảm thấy mình sắp chết ngất.
Đúng lúc đó, một thông báo tiếp theo đột ngột vang lên, khiến Thời Thất giật mình đến mức suýt nữa ngã khỏi ghế, cứ tưởng mình đã suy nghĩ "bậy bạ" bị người ta bắt được.
Sau vài tiếng nhắc nhở, một thông báo hiện lên trên màn hình ảo. Người trong đó là cha của nguyên chủ – một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị, vầng trán rộng, ánh mắt lạnh lùng, nhìn cô chỉ mặc mỗi áo tắm dài, khiến ông lập tức nhíu mày.
Thời Thất nghĩ ông sẽ lớn tiếng quát mắng, nhưng thay vào đó, ông lạnh lùng nói:
— “Ngươi đã nhận được thông báo về quân huấn của Học viện Quân sự số Một Liên Bang chưa? Sau quân huấn sẽ có một kỳ thi, Ngươi phải đạt được vị trí đầu bảng, trở thành tân sinh thủ tướng.”
Thời Thất mắt mở to, chưa kịp nói gì, ông lại tiếp lời:
— “Không đạt được vị trí thủ tướng thì cút về xóm nghèo của ngươi!”
Nói xong, ông ngắt cuộc gọi, không cho cô cơ hội phản kháng.
Thời Thất ngồi trừng mắt nhìn màn hình ảo, nghiến răng nói:
— “Thật là!”
-
Giang Tuyết Minh chỉnh lại cặp kính vàng trên mũi, tò mò nói:
"Tin tức tố đã trở lại mức bình thường, tinh thần thể cũng đã ổn định rồi… Lần này tác dụng tạm thời lại tốt như vậy, cậu tìm đâu ra một Alpha phù hợp đến mức này?"
Tạ Lam Ngu lạnh lùng thắt chiếc cúc áo sơ mi, che đi vết cắn trên cổ đang sưng lên, rồi đáp lại:
"Đừng hỏi những chuyện không nên hỏi."
Giang Tuyết Minh nhướng mày, lắc đầu nói:
"Chẳng lẽ câu này tôi không được nghe sao? Cái gì mà 'đừng hỏi'? Là bác sĩ điều trị của cậu, tôi có quyền được hiểu rõ tình trạng cơ thể của cậu một cách kỹ càng. Hơn nữa, nếu cậu không giải quyết chuyện này, tinh thần thể sẽ dễ dàng bị bạo tẩu, đến lúc đó hậu quả sẽ không thể lường trước. Cậu rõ ràng hơn tôi đấy."
Có lẽ những gì Giang Tuyết Minh nói có lý, nên Tạ Lam Ngu chỉ cau mày mà không phản bác lại.
Giang Tuyết Minh thở dài, rồi nói tiếp:
"Không phải tôi nói cậu, nhưng mà Omega 27 tuổi mà còn không thể hòa hợp với Alpha sao? Cậu cứ khư khư bài xích Alpha như vậy, đến cuối cùng chỉ có thể làm phẫu thuật cắt bỏ tinh thần thể. Nếu vậy thì cậu có thể giữ được tinh thần thể này không cũng còn là một dấu hỏi."
Khi Giang Tuyết Minh nói đến đây, sắc mặt của anh cũng nghiêm túc hẳn.
"Nhưng mà lần này hiệu quả tạm thời của việc đánh dấu không phải rất tốt sao?"
Nghe xong câu này, Tạ Lam Ngu sắc mặt càng trở nên tệ hơn.
Việc bỏ đi tinh thần thể sẽ dẫn đến việc mất đi phần lớn tinh thần lực, thậm chí có thể gây tổn hại nghiêm trọng đến tinh thần thể. Chính vì vậy, anh luôn dùng thuốc ức chế để tạm thời khắc phục vấn đề này, thay vì phải phẫu thuật cắt bỏ tinh thần thể.
"Để tôi nghĩ lại đã." Tạ Lam Ngu khẽ nhấp môi, nói.
Không giống như trước đây, anh lập tức từ chối, Giang Tuyết Minh đoán rằng tình hình của Tạ Lam Ngu đêm qua chắc chắn không tốt. Có thể tinh thần thể của anh đã gần tới mức bạo tẩu, nếu không thì không thể có dấu vết rõ ràng như vậy trên cơ thể, dấu vết này còn vượt qua phạm vi kiểm tra bình thường của các thiết bị đo đạc.
Giang Tuyết Minh càng tò mò không biết ai là người có thể khiến tinh thần thể S cấp của Tạ Lam Ngu không bị bạo tẩu, vì bình thường, chỉ có những người có đẳng cấp cực cao mới có thể làm được điều này.
Trong Liên Bang, những người sở hữu tinh thần thể S cấp không nhiều, Giang Tuyết Minh đều biết hết, nhưng Tạ Lam Ngu thì không coi trọng một ai trong số đó. Vậy có thể là ai trong số những người đó?
Chẳng lẽ có một Alpha đỉnh cấp xuất hiện ở Liên Bang?
Tạ Lam Ngu chỉnh lại chiếc áo sơ mi cho ngay ngắn, rồi lạnh lùng hỏi:
"Chuẩn bị đồ đạc xong chưa?"
Giang Tuyết Minh mở ngăn kéo, lấy ra một hộp thuốc tránh thai, rồi đưa cho Tạ Lam Ngu. Anh gõ gõ mặt bàn, nói:
"Thuốc này sẽ khiến tin tức tố của cậu trở nên hỗn loạn. Trong vòng một tháng, cậu sẽ phải tiến hành đánh dấu lại lần nữa."
Mặc dù vậy, Tạ Lam Ngu không thể không uống thuốc, vì đêm qua không có Lam Tinh Linh ở bên.
Anh thở dài, lấy một viên thuốc và nuốt xuống.
Sau khi nuốt viên thuốc, Tạ Lam Ngu cảm thấy cơ thể bỗng nhiên nóng lên, đặc biệt là nơi bụng dưới. Cảm giác nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể, khiến anh cảm thấy không thoải mái. Mặc dù mùi tin tức tố ngọt ngào của mật đào đã bị rượu vang đỏ che đi, không ai phát hiện sự thay đổi bất thường của anh, nhưng Tạ Lam Ngu vẫn cảm thấy lạnh mặt khi tiếp tục lấy ra một viên thuốc khác.
Giang Tuyết Minh nhanh chóng ngăn anh lại, quát nhẹ:
"Muốn chết sao? Nếu cậu ăn thêm một viên nữa, ngay lập tức phải tìm một Alpha để hoàn toàn đánh dấu!"