Chương 3

Tác giả: Đàm Sơ

Edit : Kalle

Mục Túc Tinh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Bộ truyện tranh 《Hataraku Saibou》 độ dài không tính là dài, chẳng mấy chốc hắn đã đọc xong. Xuất phát từ tò mò, cũng vì vừa đọc xong 《Hataraku Saibou》 trong lòng còn lưu luyến chưa thôi, thêm nữa là trong hệ thống thương thành tuy tài nguyên không thể sử dụng, nhưng lại có chức năng xem trực tuyến, cho nên trong đêm khuya nằm trên giường, Mục Túc Tinh không nhịn được, lại nhấn mở một bộ truyện tranh khác có tên là 《Kimetsu no Yaiba》.

Sau đó thì… vô tình một cái, thức trắng cả đêm (:3J∠)

Kết quả là thức trắng cả đêm mà vẫn chưa xem xong.

Trong lòng ngập tràn không cam tâm, Mục Túc Tinh miễn cưỡng bò ra khỏi chăn, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, mơ màng bắt máy: “Alo? Sáng sớm thế này, ai đấy?” Giọng nói mang theo vẻ ngái ngủ, ngữ điệu mơ hồ không rõ, thế nhưng lại vô tình lộ ra một tia bực bội lành lạnh, nghe qua rất có cái khí thế: nếu không cho ta một lời giải thích, thì đừng trách ta không khách khí.

Bên kia điện thoại im lặng một giây, rất nhanh sau đó, một giọng nam trầm ổn vang lên: “Lại thức đêm nữa rồi.” Giọng điệu bình tĩnh, nhưng câu từ mang theo sự chắc chắn.

Thân thể Mục Túc Tinh cứng đờ, tay khẽ trượt, chiếc điện thoại lập tức rơi xuống mặt, đau đến mức khiến hắn không nhịn được hít một hơi lạnh.

Trước khi đại não đang hỗn loạn vì thiếu ngủ kịp phản ứng, cơ thể đã theo bản năng mà hành động —— Mục Túc Tinh nhặt lấy chiếc điện thoại vừa nện vào mặt, lập tức ngồi dậy ngay ngắn, giữ nguyên tư thế nghiêm chỉnh như học sinh nghe giảng, dù rằng nam nhân ở đầu bên kia điện thoại hoàn toàn không thể thấy được.

Làm xong tất cả, lúc này hắn mới áp điện thoại lại gần tai: “…Thanh ca.” Giọng nói bất giác mềm hẳn đi, dịu ngoan như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Chỉ kém nước gọi một tiếng “ca ca thân ái”.

Tiếc là người đàn ông ở đầu dây bên kia rõ ràng không dễ bị bộ dạng này đánh lừa, hơn nữa còn rất chuẩn xác mà đi thẳng vào vấn đề: “Tối qua mấy giờ ngủ?”

Âm thanh vang lên bên tai vẫn là giọng điệu nghiêm nghị mà Mục Túc Tinh quá đỗi quen thuộc, giống như mang theo chút không vui xen lẫn trách móc, nhưng sự quan tâm ẩn giấu trong đó lại không cách nào làm ngơ.

Lâu lắm rồi mới lại nghe được sự quan tâm như thế, trong lòng Mục Túc Tinh như có một góc nào đó tan chảy, như băng tuyết chậm rãi tan ra. Cảm xúc dâng lên không thể khống chế, chua xót âm ỉ len lỏi, nhưng miệng lại ngoan ngoãn thừa nhận: “…Em sai rồi.” Giọng nói khẽ khàng, khản đặc đi từ lúc nào.

Đối với Mục Túc Tinh kiếp trước mà nói, chủ động tránh xa Tần Thanh là chuyện duy nhất hắn từng làm được —— cũng là chuyện khiến hắn hối hận nhất.

Ở trường học, mỗi khi nhắc đến cái tên Mục Túc Tinh, ai cũng nói hắn xuất thân hiển hách, dường như chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể dựa vào gia sản nhà mình để mở mười hay tám công ty hoạt hình như chơi.

Chỉ có Mục Túc Tinh mới biết, tình cảnh của bản thân thực ra chật vật đến nhường nào.

Cha hắn tuy khởi nghiệp bằng việc làm game online, sau này còn sáng lập ra công ty sản xuất game tên là Đằng Không Giải Trí, nhưng trên thực tế, người thật sự đưa Đằng Không từ một xưởng game nhỏ bé ở Tinh Ninh trở thành tập đoàn hàng đầu thế giới — chính là Tần Thanh.

Lần đầu tiên Mục Túc Tinh gặp Tần Thanh, hắn còn chưa đầy sáu tuổi. Khi đó Tần Thanh mới mười lăm, cha mẹ mất sớm, sống dựa vào phòng hỗ trợ của chính phủ. Trong một lần vô tình giúp cha Mục giải quyết vấn đề lớn trong công việc, được ông phát hiện tài năng nên đưa về nuôi dưỡng ăn học.

Tần Thanh dù tuổi còn nhỏ nhưng lại chững chạc như một ông cụ non, làm người xử sự đều cực kỳ cẩn trọng, lại là người biết ơn báo đáp. Sau khi tốt nghiệp, thẳng thừng từ chối vô số lời mời hấp dẫn từ các công ty danh tiếng, ở lại làm việc tại Đằng Không suốt năm năm, một tay đưa xưởng game nhỏ vọt lên thành một thế lực không thể xem thường trong ngành.

Gần mười năm chung sống, sớm chiều kề cận, cha mẹ Mục đã coi Tần Thanh như nửa người con trong nhà.

Về sau, bởi vì quá yêu quý Tần Thanh, mà bản thân anh ta dường như cũng chẳng tỏ thái độ phản đối, cha mẹ Mục liền miệng nói ra một lời hôn ước.

Mãi đến khi cha mẹ bất ngờ qua đời.

Năm đó Mục Túc Tinh vừa tròn 17 tuổi, lúc mới bắt đầu nổi tiếng, hắn vẫn còn là một thiếu niên kiêu ngạo và nhạy cảm. Cái chết đột ngột của cha mẹ, ánh mắt kỳ lạ của bạn học trong trường khiến hắn co rút bản thân lại, cố gắng làm mọi chuyện thật tốt chỉ vì hắn biết rõ, từ giờ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Người ngoài đều nói hắn vận khí tốt, cho rằng hoạt hình và trò chơi tuy là hai ngành khác nhau, nhưng liên thông với nhau rất nhiều. Họ nghĩ cho dù hắn không nỗ lực, chỉ cần có một vị hôn phu như vậy, sau khi tốt nghiệp cũng có thể dễ dàng bước chân vào Đằng Không Giải Trí mà chẳng cần phải chạy đôn chạy đáo tìm việc như người bình thường.

Không ai biết trong lòng hắn xấu hổ đến nhường nào.

Đúng là Đằng Không Giải Trí thuộc về nhà họ Mục, nhưng người đưa nó phát triển thành gã khổng lồ hôm nay, chính là Tần Thanh. Hai người quả thực từng có hôn ước, nhưng đó cũng chỉ là một lời ước định miệng của cha mẹ lúc sinh thời, nghiêm túc mà nói, hoàn toàn không có giá trị pháp lý.

Mục Túc Tinh rất rõ, với tính cách của Tần Thanh, nếu hắn thật sự mở miệng đòi vài trăm triệu để lập công ty hoạt hình, đối phương có lẽ còn chẳng chớp mắt mà gật đầu: “Cần thì cứ lấy.” —— Nhưng Mục Túc Tinh sao có thể thật sự mở miệng ra lời ấy? Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu không có Tần Thanh, căn bản đã không có Đằng Không Giải Trí ngày hôm nay. Còn về hôn ước năm ấy, Tần Thanh không phản đối, phần nhiều cũng là vì muốn báo đáp cha mẹ hắn mà thôi. Huống hồ từ lúc định ra hôn ước đến giờ đã gần năm năm, ai mà biết Tần Thanh có người mình thích hay chưa?

Mang theo những cảm xúc rối ren và phức tạp như thế, lại thêm trận phong ba khi mới nhập học, kiếp trước Mục Túc Tinh cuối cùng đã chọn cách chủ động tránh xa Tần Thanh. Hai người duy nhất còn giữ liên hệ chính là phần cổ phần Đằng Không mà Mục Túc Tinh thừa kế từ cha mẹ.

Mặc dù giọng hắn không biến đổi rõ rệt, nhưng Tần Thanh rõ ràng đoán được điều này. Có lẽ vì để ý đến lòng tự tôn của Mục Túc Tinh, anh không hỏi tới, cũng không nhấn sâu vào đề tài này, ngược lại nói: “Tuần sau anh đi công tác, cuối tuần có rảnh thì cùng ăn một bữa cơm nhé?”

Mục Túc Tinh vốn không mong giấu được đối phương, lúc này cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt, chỉ đành nhỏ giọng đáp: “Vâng.”



Nhà hàng hẹn gặp nằm gần đại học nghệ thuật Tinh Ninh.

Kiếp trước công việc khiến Mục Túc Tinh hình thành thói quen đến sớm, cứ nghĩ mình tới sớm lắm rồi, không ngờ khi nhân viên phục vụ dẫn tới chỗ ngồi, Tần Thanh đã ngồi sẵn ở đó.

Nam nhân vận bộ tây trang xám được chọn lựa kỹ lưỡng, lúc này đang tùy ý lật xem tờ báo, bàn tay phải để cạnh báo, khớp xương rõ ràng, khí chất ôn hòa mà điềm tĩnh. Chú ý thấy ánh mắt Mục Túc Tinh, anh ngước lên, khóe môi nhàn nhạt vẽ ra nụ cười không rõ rệt.

Mục Túc Tinh khẽ ổn định tâm thần, làm ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống, ngoan ngoãn chào một tiếng: “Thanh ca.”

Tần Thanh gật đầu nhẹ, đưa menu cho hắn: “Muốn ăn gì, cứ gọi.”

Mục Túc Tinh cũng không khách sáo, vừa đưa tay nhận lấy, vô tình chạm vào tay đối phương. Hắn định rút về theo bản năng, lại bị Tần Thanh nắm ngược lấy. Dòng cảm giác tê dại như điện giật từ lòng bàn tay truyền thẳng lên đại não. Mục Túc Tinh hơi sững người, đối phương đã nhìn chằm chằm vào hắn, khẽ nhíu mày: “Mắt đỏ hết cả lên rồi, lời anh nói chẳng để tâm chút nào à?”

Mục Túc Tinh khẽ ho một tiếng che giấu, trong lòng không khỏi chột dạ.

Kiếp trước, mối quan hệ giữa hai người, nói là vị hôn phu cũng được, nhưng Tần Thanh đối với hắn, kỳ thực giống như một nửa người giám hộ. Đặc biệt là sau khi cha mẹ mất, mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống của hắn gần như đều do Tần Thanh lo liệu.

Làm nghề hoạt hình, phần lớn đều thích thức đêm, Mục Túc Tinh cũng không ngoại lệ.

Trước khi chủ động rời xa đối phương, hắn từng nhiều lần bị mắng vì chuyện này. Thi thoảng ở lại nhà Tần Thanh, hắn không chỉ phải đi ngủ đúng giờ, ba bữa đủ đầy, mà khi ở lì trong chăn không chịu dậy còn bị Tần Thanh kéo dậy tập thể dục buổi sáng.

Dù về sau Mục Túc Tinh chọn cách tránh xa, bề ngoài Tần Thanh dường như tôn trọng ý muốn của hắn, không can thiệp nữa, nhưng trên thực tế, đến tận sau này Mục Túc Tinh mới biết, quãng đường sự nghiệp bằng phẳng của mình, phía sau có không ít bóng dáng Tần Thanh âm thầm hỗ trợ.

Giờ đây được sống lại một lần nữa, Mục Túc Tinh chỉ cảm thấy năm xưa mình thực sự quá ngây thơ nực cười.

Chỉ vì sợ sau khi cha mẹ mất, quan hệ giữa hai người trở nên lúng túng, không muốn bản thân rơi vào thế yếu phải mở miệng nhờ vả, hắn lại chẳng hề nghĩ đến, dù hôn ước năm đó có còn hay không, thì tình cảm mà Tần Thanh dành cho hắn – như huynh như phụ – lại là chân thật nhất.

Chẳng lẽ chỉ vì một hôn ước không còn hiệu lực… đến cả một người huynh trưởng cũng không thể giữ lại sao?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play