Cương 10
Tác giả: Đàm Sơ
Edit : Kalle
Không trách được Văn Phi Hàng và Phương Liên cảm thấy khó tin, bởi vì tất cả những gì Mục Túc Tinh nói, trong mắt bọn họ thật sự chẳng khác gì chuyện viển vông giữa đêm hè.
Đây là hoạt động do chính phủ trực tiếp phát động, hướng đến toàn bộ thành phố Tinh Ninh cơ mà!
Không nói đâu xa, riêng bản thân thành phố Tinh Ninh đã là một siêu đô thị nổi bật hàng đầu trong nước, ngành công nghiệp thế giới giả tưởng như hoạt hình, trò chơi tại nơi đây lại càng là trọng tâm trong trọng điểm. Chỉ riêng chuyện được chọn trở thành một trong bảy suất danh ngạch thôi cũng đã là điều khó như lên trời rồi, thế mà Mục Túc Tinh lại nói muốn nhận thầu toàn bộ hệ thống tàu điện ngầm của Tinh Ninh?
Chuyện này, đúng là độ khó như luyện ngục!
“Cái này……”
Văn Phi Hàng và Phương Liên đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt Mục Túc Tinh lại chẳng có chút nào giống như đang nói đùa, khiến cả hai không đành lòng đả kích cậu vào lúc này —— dù gì thì huynh đệ nhà mình mấy ngày trước mới bị dân mạng trong diễn đàn trường học xé cho tơi tả, chẳng phải chỉ vì bảy bộ hoạt hình ngắn thôi sao? Nếu Mục Túc Tinh đã muốn làm, hai người bọn họ đương nhiên sẽ hết lòng phụng bồi.
Cho dù cuối cùng không được gì đi nữa, thì cũng coi như tích lũy chút kinh nghiệm công tác cho tương lai.
“Làm luôn đi! Vậy thì mấy huynh đệ tụi mình càng phải nỗ lực gấp bội, tranh thủ nhận thầu hết mấy tuyến tàu điện ngầm cho người ta mở mang tầm mắt!” Văn Phi Hàng dứt khoát hạ quyết tâm.
Phương Liên sờ cằm trầm ngâm: “Nói chứ, như này có được coi là leo lên thổ hào* không? Bảy bộ hoạt hình ngắn đấy, tặc tặc, thử hỏi ai có đãi ngộ như mình? Còn chưa ra nghề mà đã có bao nhiêu cơ hội luyện tập như thế rồi a.”
(*“Thổ hào”: từ lóng chỉ người có tiền)
Dù sao thì hoạt hình cũng là một ngành thiêu tiền đúng nghĩa, phần lớn học sinh trước khi bước chân vào nghề, cùng lắm chỉ làm được một hai bộ hoạt hình ngắn. Còn như Mục Túc Tinh, được thoải mái đốt tiền để tích lũy kinh nghiệm, đúng là quý hiếm như vảy rồng sừng phượng.
Mục Túc Tinh biết rõ hai người kia kỳ thật cũng chẳng hoàn toàn tin lời mình nói, nhưng chuyện này cũng chẳng trách được bọn họ. Dựa theo năng lực trước kia của cậu, đừng nói là giành lấy cả bảy danh ngạch, ngay cả việc trúng tuyển vào một suất thôi cũng đã là quá sức rồi. Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của hai người, cậu chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Hiện tại có nói gì cũng vô nghĩa, cứ đợi đến lúc kết quả rõ ràng, thì mọi thứ tự khắc sẽ có lời giải.
Mấy người vừa nói chuyện phiếm vài câu vừa khởi động, tay áo xắn cao, chuẩn bị bắt tay vào việc. Từ nay đến hạn cuối hoạt động chỉ còn đến tháng Chín, mà họ lại phải hoàn thành tới bảy bộ hoạt hình ngắn, đương nhiên phải tranh thủ từng phút từng giây.
Ngay lúc ấy, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa ——
Cùng thời điểm đó, trên diễn đàn nội bộ của Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh, một bài đăng mới bất ngờ xuất hiện, trong chớp mắt đã đè bẹp luôn bài đang gắn nhãn 【hot】 trước đó với tiêu đề: “Một phú nhị đại của khoa Hoạt hình bị đạo diễn Lý mắng tới mức máu chó phun đầu”.
Tiêu đề bài mới: Hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây à? Phòng 305 của thầy Lý lại cho mượn được á?!
Nội dung: Chủ thớt gần đây hay chạy vặt giúp đạo sư vì đang bận một kế hoạch, có khi đánh văn bản, có khi chạy chân lặt vặt. Phòng làm việc của thầy đạo sư ở tầng 4, hôm nay mình leo thang bộ, tình cờ liếc mắt qua tầng 3, các người đoán mình thấy gì?
Tui! Tận mắt thấy! Ba học sinh đường đường chính chính bước vào đó!
Má nó, lúc đó tui liền đơ toàn tập! Ai mà chẳng biết thầy Lý là kiểu người kỹ tính siêu cấp, chỉ vì sợ có người làm hỏng bảo bối của mình nên phòng 305 xưa nay không hề mở cho ai ngoài người nhà. Lần trước tui với mấy anh em theo đạo sư đến đó tìm thầy Lý, cũng bị chắn ngoài cửa. Có chuyện gì thì đứng ngoài cửa mà nói, cứ như tụi tui mà bước chân vô là phá tan cái ổ bảo bối của thầy vậy. Nói thật, từng món đồ trong đó nhìn là biết đắt giá khỏi nói.
Giờ thì mấy người hiểu tại sao tui lại kinh ngạc đến vậy rồi chứ? Nếu không phải đang vội, tui đã chạy qua tận nơi coi thử là thần thánh phương nào rồi!
Ngay cả thầy Lý – người nổi tiếng là “ông thần giữ của” – cũng bị thuyết phục được, thật sự là quá trâu bò!
Bình Luận 1: ??? Thật hay giả vậy, lâu chủ ngươi có nhìn nhầm không đó?
Bình Luận 2: Thay mặt khoa Hoạt hình nói một câu… Lâu chủ ngươi không thổi gì thì thôi, lại đi thổi thầy Lý á? Phòng 305 mà thầy cho mượn? Đùa cái gì vậy?
Bình Luận 3: Trên lầu +1, ai học khoa mình mà không biết tính thầy Lý? Cho vào quan sát một chút cũng là đại ân rồi, chứ đừng nói tới mượn phòng?
Bình Luận 4: Mở đầu nghe như thật, đoạn sau thổi tới tận trời, lộ liễu quá nha?
Sau khi mấy tầng bình luận náo nhiệt trôi qua, cuối cùng chủ thớt cũng lòi mặt:
Bình Luận 11: Không phải đâu, loại chuyện này tui khoác lác làm gì? Người mượn được phòng 305 cũng chẳng phải tui. Còn nữa, phòng đó nằm ngay đấy, không tin thì các người cứ tự mình đi chứng thực. Ai mà dễ dàng bị bóc phốt nói dối vậy chứ? Tui đâu có thiểu năng trí tuệ.
Bình Luận 12: Đừng làm loạn, tui cũng chẳng dám đi gõ cửa phòng 305 đâu. Nếu bên trong là thầy Lý thì chẳng phải tui sẽ bị mắng tới chết à? Phú nhị đại nào đó chính là bài học nhãn tiền đó!
Bình Luận 13: Nói chứ, các người có phải tự hưng phấn hơi sớm không? Biết đâu Mục Túc Tinh là người mượn được phòng làm việc của thầy Lý thật, vui quá mà hoa mắt thôi?
Bình Luận 14: Lý lẽ nói, tụi mình cãi nhau ở đây cũng chẳng để làm gì, như lâu chủ nói ấy, đến 305 nhìn thử là biết ngay thôi.
Bình Luận 15: Nhưng mà… các người ai dám đi?
……
Mục Túc Tinh đẩy cửa phòng làm việc ra.
Ngoài hành lang, đứng đó là một nam một nữ. Nam sinh có gương mặt nho nhã, lễ độ, khoé miệng luôn nở nụ cười nhẹ như có như không, nhìn cứ như bước ra từ truyện tranh thiếu nữ, kiểu giáo thảo hoàng tử. Còn nữ sinh đi cạnh hắn thì dung mạo thanh tú, trang điểm khéo léo, váy trắng liền thân càng tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ như hoa như ngọc.
Cả hai bên chạm mặt nhau, đều thoáng sửng sốt.
Mục Túc Tinh không nhận ra nam sinh trước mắt —— có thể trước đây từng quen biết, nhưng kể từ khi cậu trở về, những mối quan hệ ngày xưa trong trường, hầu như đã không còn như xưa nữa.
Nhưng nam sinh bên kia thì rõ ràng nhận ra cậu.
Ngay khi ánh mắt chạm vào người Mục Túc Tinh, nụ cười lễ độ trên gương mặt nam sinh kia lập tức cứng đờ, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Nữ sinh đi cùng cậu ta thì phản ứng càng rõ rệt, vừa nhìn thấy là sắc mặt lập tức sụp đổ, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng bỗng trở nên méo mó khó coi, ánh mắt nhìn Mục Túc Tinh thậm chí còn ánh lên tia oán hận không thèm che giấu.
Mục Túc Tinh nhướng mày: “Hai người là ai?”
Lời vừa dứt, sắc mặt nam nữ kia càng thêm khó coi, đặc biệt là cô gái, trừng mắt nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mục Túc Tinh, đừng tưởng bở là giành được suất đề cử thì muốn làm gì thì làm! Tôi nói cho cậu biết, người như cậu chỉ biết dựa vào đống tiền dơ bẩn của gia đình, tưởng vậy là có thể thuận buồm xuôi gió? Sớm muộn cũng ——”
Nam sinh chau mày, khẽ quát: “Tư Hàm!”
Cô gái đành bực bội im lặng, nam sinh quay sang cười gượng với Mục Túc Tinh: “Ngại quá, bạn gái tôi bị tôi chiều hư rồi. Cô ấy tính trẻ con, mong cậu đừng để trong lòng.”
Chỉ là, lời ngăn cản đến hơi chậm, cảm giác giống như cố tình để cho đối phương nói cho hả giận rồi mới quay ra diễn vai người tốt, ý tại ngôn ngoại là: bạn gái tôi bốc đồng, cậu là đàn ông đừng chấp nhặt. Nếu Mục Túc Tinh mà phản ứng mạnh, thì chẳng khác nào cậu nhỏ mọn.
Mục Túc Tinh thật sự rất đẹp.
Nhưng đó là vẻ đẹp như tùng trúc đứng giữa trời tuyết, cao ngạo và lạnh lùng. Đặc biệt khi cậu thu lại nụ cười, đôi mắt đen thẳm không mang theo cảm xúc nhìn thẳng vào đối phương, sự lạnh lẽo giữa hai bên lại càng rõ rệt hơn.
Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng trong mắt những kẻ mang thành kiến, đó chỉ là dáng vẻ kiêu căng, lạnh lùng, coi trời bằng vung.
Mà Mục Túc Tinh thì luôn là người cực kỳ kiên nhẫn.
Cậu chẳng mảy may để ý đến màn diễn kịch kia, chờ hai người diễn xong mới từ tốn nhướng mày, ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới, không nhanh không chậm đánh giá cả hai. Ánh mắt ấy không hề mang theo chút khinh thường nào, nhưng khi đặt trên gương mặt thanh tú và lạnh nhạt của cậu, lại khiến người ta có cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm như… xem khỉ trong lồng.