Thấy dáng vẻ thiếu niên đáng thương, Úc Nguyệt nói: "Ngươi đừng sợ, ta chỉ là đánh tu vi từ Trúc Cơ trở về thôi, đâu có muốn lấy mạng ngươi."

Mạnh Kim Bảo nấp một bên nghe lén, vội bịt miệng lại.

Thế này mà không muốn sống ư?

Tu chân nghịch thiên mà đi, Trúc Cơ mới là bước đầu tiên vào tiên đồ, cảnh giới rớt xuống là tối kỵ, nhẹ thì ảnh hưởng tu luyện, nặng thì vô duyên tiên đồ mà chết luôn!

Mạnh Kim Bảo thầm khinh bỉ Lý Nghi.

Cũng may Lý Nghi phản ứng nhanh, nếu không người bị đánh tu vi đã là hắn rồi.

Lý Nghi tỏ vẻ thấy chết không sờn, khoanh chân, nhắm mắt lại.

Một lát sau, Úc Nguyệt vẫn chưa động thủ, hắn mở mắt ra, thấy Úc Nguyệt đang lật một quyển sách.

Lý Nghi hỏi: "Sư tôn?"

Úc Nguyệt đáp: "Ngươi từ từ, ta không rành lắm, phải tra tư liệu trước, kẻo đánh tu vi của ngươi thành số âm thì toi."

Lý Nghi: "..."

Tra xét hồi lâu, Úc Nguyệt thấy ổn thỏa, bèn buông sách xuống. Lý Nghi liếc nhìn bìa sách, 《Yêu heo hậu sản hộ lý》.

Đồng tử hắn co lại.

Úc Nguyệt xắn tay áo lên, Lý Nghi vẫn trân trân nhìn quyển sách kia.

Ả bồi thêm một câu: "Yêu heo mỗi lần sinh một con heo con, tu vi đều sẽ giảm xuống, đúng là lấy mạng đẻ con. Đánh tu vi về bản chất cũng giống vậy thôi, chúng ta đều là lần đầu, thả lỏng nha."

Lý Nghi: "..."

Mạnh Kim Bảo nấp trong bóng tối, lần đầu tiên thấy Lý Nghi có biểu cảm phong phú đến vậy, hắn còn tưởng rằng sư huynh đệ của hắn đều là mặt than chứ.

Úc Nguyệt lấy từ túi linh thạch ra một nắm linh thạch, cẩn thận đếm đếm, rồi vẽ trận, đặt linh thạch vào.

Khi trận pháp thành hình, ngũ quan của Lý Nghi giữa trận dần vặn vẹo.

Từ đan điền đến linh đài, toàn thân trên dưới phát ra đau đớn, khiến hắn không nhịn được mà phản kháng.

Úc Nguyệt hai tay kết ấn hộ pháp, ngăn chặn Lý Nghi phản kháng. Ống tay áo cô bị gió thổi tung, bay phất phới.

Trong rừng cây, điểu thú tứ tán, phành phạch cánh, thoát khỏi lốc xoáy linh lực đáng sợ này.

Mạnh Kim Bảo vốn định chuồn êm.

Tu vi của Úc Nguyệt xác thật khiến hắn kinh sợ, nhưng đầu hắn hiếm khi linh hoạt một lần, Úc Nguyệt tự mình hộ pháp cho Lý Nghi, tuyệt đối không thể phân thân.

Nếu hắn giết chết Úc Nguyệt lúc này, chẳng phải là có thể hoàn toàn tự do?

Nhưng từ khi bái sư tới nay, cô chưa từng dạy hắn bản lĩnh gì.

Năm trước, hắn tự mình rèn luyện ở Vân Liên Sơn, ngoài ý muốn Trúc Cơ, cô còn rất giật mình.

Đáng tiếc, trừ sức lực lớn, hắn chẳng biết làm gì.

Đột nhiên, khóe mắt Mạnh Kim Bảo liếc thấy một cục đá thật lớn, tròn vo, màu nâu đen, chịu dao động linh lực, lăn từ trên triền núi xuống.

Mạnh Kim Bảo bế nó lên, nặng trĩu, dùng sức ném mạnh, cục đá thế mà không vỡ.

Hắn trời sinh thần lực, trên Vân Liên Sơn, chưa có tảng đá nào chịu nổi một ném của hắn.

Đây chẳng phải là trời giáng binh khí? Ông trời cũng đang giúp hắn!

Cảm xúc Mạnh Kim Bảo dâng trào, quyết định dùng cục đá này đập chết Úc Nguyệt.

Như vậy, hắn có thể về nhà, gặp lại cha mẹ và Mạnh Tiểu Hà.

Ánh mắt hắn kiên định, giơ cục đá lên đỉnh đầu, nín thở, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lao ra!

Một bước, hai bước, ba bước...

Càng lúc càng gần cô, tự do dễ như trở bàn tay. Ngay sau đó, cô đột nhiên quay đầu lại.

Cô khơi gợi đuôi mắt, nhìn chằm chằm hắn.

Về sau, mỗi khi hồi tưởng lại, Mạnh Kim Bảo chỉ muốn nói, bất luận kẻ nào, chỉ cần vẫn là người, nhìn thấy ánh mắt kia của Úc Nguyệt, nhiệt huyết toàn thân thế tất lạnh thấu tim.

Quá sức khủng bố.

Thế nên hai chân Mạnh Kim Bảo không tự chủ được mà từ hướng về phía trước, chuyển thành chạy, rồi lại thành đi.

Cứ vậy đi đến trước mặt Úc Nguyệt.

Úc Nguyệt hỏi: "Ngươi đang làm gì?"

Mạnh Kim Bảo nâng cục đá trong tay: "Sư tôn, cô xem cục đá này vừa to vừa tròn, lại đen lại bóng, thật độc đáo."

Úc Nguyệt: "Giống như ngươi thiếu hụt bộ vị nào đó."

Mạnh Kim Bảo cúi đầu nhìn mình, trên người hắn làm gì có thứ gì tròn như vậy.

Úc Nguyệt đành phải nói thẳng: "Ta nói đầu óc ngươi ấy."

Mạnh Kim Bảo: "..."

Úc Nguyệt nâng cằm, ý bảo hắn nhìn phía sau: "Không nhầm thì, ngươi bắt cóc con của người ta rồi."

Mạnh Kim Bảo: "?"

Hắn quay đầu lại.

Một con yêu cá sấu tiểu sơn cực đại, đưa mặt đến trước mặt hắn.

Nó cơ bắp cường tráng, cả người lân giáp rắn chắc, chằng chịt những cái u bướu rậm rạp, răng nanh so le không đều, cái miệng rộng kia, một ngụm có thể nuốt năm người như hắn.

Nó trợn đôi mắt to màu lục đậm, trong con ngươi, phản chiếu bóng dáng Mạnh Kim Bảo đang sợ hãi tột độ.

Yêu cá sấu như vậy, ít nhất có tu vi tương đương tu sĩ Kim Đan kỳ!

Úc Nguyệt nhìn Lý Nghi, không còn cuồng bạo nữa, mà bàn tay vàng của Mạnh Kim Bảo vừa vặn có thể dùng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play