Úc Nguyệt hỏi: "Ngươi vừa mới còn gọi ta là yêu nữ cơ mà?"

Lý Nghi: "..."

Nhưng Úc Nguyệt lại rất thưởng thức những kẻ biết co được dãn được.

Cô cân nhắc một lát, nếu không nhân cơ hội hôm nay, giải quyết luôn vấn đề lịch sử này.

Cô nói: "Cũng đúng, bất quá ngươi phải lĩnh phạt."

"Nếu không ngươi mở cái đầu này, về sau mọi người đều muốn chạy trốn, ta mỗi ngày chỉ đi bắt gà thì còn ra thể thống gì."

Lý Nghi thuận theo: "Vâng, đệ tử nhận tội, xin sư tôn xử phạt."

Úc Nguyệt nói: "Ta muốn đánh tu vi của ngươi trở về luyện khí."

Đánh rớt tu vi của hắn?

Con ngươi Lý Nghi co rút lại, không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh.

Úc Nguyệt có thể đọc được từ ánh mắt hắn những lời như "Mạc khinh thiếu niên nghèo", "Một ngày nào đó ta nhất định phải khiến ngươi thân bại danh liệt".

Đủ mọi sắc thái, ngũ thải tân phân.

Nhưng cuối cùng, "Việc nhỏ không nhịn được thì sẽ hỏng việc lớn" đã chiến thắng mọi cảm xúc của Lý Nghi.

Hắn bái thật sâu: "Đệ tử xin nghe theo."

*

Trong đại điện.

Mạnh Kim Bảo dọn Lục Không Tuyết lên sập ở thiên điện, khôi phục phù chú rồi dán lên ngực Lục Không Tuyết.

Phù chú phát huy tác dụng, quang huy lưu chuyển.

Mạnh Kim Bảo bĩu môi.

Hắn không hiểu, nếu muốn tra tấn Lục Không Tuyết, hà tất phải dùng khôi phục phù chú.

Hắn đã ở bên cạnh Úc Nguyệt từ khi cô thu hắn làm đồ đệ.

Mạnh Kim Bảo vốn chỉ là một phàm nhân.

Hai năm trước, trong nhà gặp đại hạn, lúa má chưa thu hoạch được, may mà hắn trời sinh thần lực, vào núi săn được không ít đồ ăn, nhưng đồ trong núi, rồi cũng có ngày ăn hết.

Khi mọi người đang gặm vỏ cây thì Úc Nguyệt xuất hiện như thần tiên giáng thế.

Cô nói với cha mẹ hắn rằng hắn có linh căn, thích hợp bước lên con đường tu tiên, hơn nữa vung tay lên, ban cho rất nhiều lương thực.

Mạnh Kim Bảo dù không nỡ, nhưng vì cha mẹ, vì Tiểu Hà, hắn đành đồng ý ký kết khế ước thầy trò, còn ngây ngốc cho rằng Úc Nguyệt là ân nhân cứu mạng.

Ban đầu, Úc Nguyệt sai hắn tạc núi, mỹ danh là rèn luyện thần lực.

Nhưng Vân Liên Sơn yêu thú rất nhiều, không ít lần, Mạnh Kim Bảo suýt chút nữa chết trong miệng yêu thú, mà những bảo vật tìm được, đều bị Úc Nguyệt thu hết.

Cho đến một lần, hắn phát hiện một tổ ong yêu, bên trong có giấu bảo vật, nhưng ong yêu quá nhiều, hắn không thể đối phó được, Úc Nguyệt liền tự mình ra tay.

Cô sai hắn làm mồi nhử dụ ong đi, hại hắn bị đốt sưng vù cả người, suýt chút nữa mất mạng.

Đối với việc này, Úc Nguyệt chẳng hề quan tâm, chỉ nghiên cứu xem bảo vật kia có thể giúp cô tiến giai như thế nào.

Sau lần đó, hắn mới phát hiện mình đã bị lừa.

Ả ta không phải sư phụ, rõ ràng là ác quỷ!

Về sau này, hắn mới biết, thì ra tu sĩ ở Phàm Nhân Giới thu đồ đệ rất nghiêm khắc. Nếu lúc ấy hắn không vui, không ký khế ước thầy trò, thì Úc Nguyệt cũng chẳng làm gì được hắn.

Lục Không Tuyết biết rõ điều đó nhưng chẳng thèm nhắc nhở.

Từ đây hắn oán hận Lục Không Tuyết.

Hơn nữa, Lục Không Tuyết lúc nào cũng tỏ vẻ khinh khỉnh, Mạnh Kim Bảo càng thêm ghét hắn.

Hiện tại Lục Không Tuyết thổ huyết, hắn lại còn phải giúp hắn thu xếp.

Sáng nay vì cứu Tiểu Ngoan, hắn bị yêu lang cào bị thương, lưng vẫn còn rát đau đây này, hắn thật quá khổ mệnh.

Nhưng mà, nếu mình ghét hắn như vậy, vì sao còn ở đây chăm sóc hắn?

Mạnh Kim Bảo bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Lý Nghi có thể chạy, hắn cũng có thể chuồn a!

Hắn nhớ nhà, nhớ bánh bao mẹ hấp, nhớ chuồn chuồn tre cha chuốt, còn có Mạnh Tiểu Hà luôn bênh vực, không cho ai ức hiếp hắn vì hắn thấp bé...

Mỗi khi nhớ tới những hình ảnh đó, hốc mắt Mạnh Kim Bảo đều nóng lên.

Nhưng khế ước thầy trò vẫn còn đó, phải làm sao bây giờ?

Kệ đi, cứ trốn thử xem đã, biết đâu chạy xa, ả kia lười đuổi theo thì sao, dù sao ả ta vừa thổ huyết, thân thể không tốt.

Với lại, bị bắt về thì bị bắt về.

Đời này nếu không gặp lại được cha mẹ và Tiểu Hà, hắn thà chết còn hơn.

Mạnh Kim Bảo không có lộ phí, hắn tính toán, lấy đi một nửa phù chú khôi phục mà Lục Không Tuyết đang dùng, rồi hướng chân núi mà chạy.

Tiểu Ngoan ở dưới chân núi, hắn cũng muốn mang nó theo.

Chỉ là, không biết có phải do linh lực của Lục Không Tuyết dao động, khiến Tiểu Ngoan kinh sợ hay không mà Tiểu Ngoan không còn trên cây nữa.

"Tiểu Ngoan, Tiểu Ngoan!"

Trong rừng cây, Mạnh Kim Bảo đẩy dây leo, gọi Tiểu Ngoan. Bỗng nhiên, hắn có cảm giác, vội trốn sau một gốc đại thụ.

Cách đó không xa, Úc Nguyệt ngự kiếm đáp xuống bãi đất trống giữa rừng cây.

Lý Nghi theo sau ả.

Úc Nguyệt nói: "Ở đây được rồi."

Mặt Lý Nghi trắng bệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play