Mà Lục Không Tuyết nhận được hạc giấy, trên đó lại viết: "Môn phái Phục Long Châu sắp mở luận bàn, chỉ cần đến tham dự, có thể mượn cơ hội nhảy sang môn phái khác, thành thật mời ngài tham gia!"

Trên hạc giấy còn treo một lọ đan dược, ghi là ăn vào có thể chữa trị gân mạch, tu luyện lại từ đầu.

Lục Không Tuyết gỡ lấy đan dược, ngửi thử.

Rõ ràng là có độc.

Hắn định vứt hạc giấy và đan dược đi thì chợt nhớ ra điều gì, bèn cầm lấy đan dược, đi về phía ruộng khoai lang.

Vội vàng xong xuôi những việc này, Lục Không Tuyết định trở về thì bỗng ngực đau nhói, quỵ một gối xuống đất.

Đồng tử hắn đỏ ngầu, cả người nóng bừng.

Ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, ánh trăng dần bị nhuộm thành màu máu.

Đêm nay là trăng máu.

Lục Không Tuyết cố gắng gượng một hơi, trở lại túp lều tranh, còn chưa kịp bước vào thì vướng phải hòn đá trước cửa, ngã nhào xuống đất, muốn đứng dậy cũng không nổi.

Úc Nguyệt đang ngủ say thì bỗng nhiên một luồng khí tức khác thường đánh thức thần thức của cô.

Cô không mở mắt, ngáp một cái rồi thả thần thức ra ngoài.

Ánh trăng màu hồng phấn rọi qua cửa sổ, rực rỡ lạ thường.

Úc Nguyệt lập tức tỉnh táo.

Cô vội dùng lưu ảnh thạch ghi lại cảnh hồng nguyệt và ánh sáng hồng nhạt, chụp đủ chín khung hình, rồi nằm ườn trên giường, dùng ngọc bài đăng nhập vào tài khoản Đăng Tiên Các của mình, đăng lên khu trò chuyện.

Chẳng mấy chốc, tin tức của cô đã nhận được vô số lượt thích.

Có người bình luận: "Hồng nguyệt đẹp thật đấy! Nếu Nguyệt Thần hậu duệ không bị diệt tộc, hôm nay hẳn là ngày tết của họ."

Nguyệt Thần hậu duệ?

Úc Nguyệt giật mình, Lục Không Tuyết chính là Nguyệt Thần hậu duệ.

Trong nguyên tác, Lục Không Tuyết ngày thường không khác gì người bình thường, nhưng cứ mỗi đêm hồng nguyệt, hắn đều mất tích, không ai biết đi đâu. Chỉ biết rằng sau khi trở về, hắn sẽ trở nên mạnh hơn.

Nhờ đêm hồng nguyệt, hắn có thể vượt cấp tiến giai nhiều lần.

Nhưng việc tiến giai nhanh chóng cũng mang đến suy yếu, cần phải có người hộ pháp để phòng ngừa bất trắc.

Úc Nguyệt thở dài, làm sư phụ thật không dễ dàng.

Cô lê bước đến chỗ nhà tranh, cảm giác bất thường kia càng thêm rõ rệt.

Cô tùy tay mở kết giới, bảo vệ nhà tranh.

Bỗng nhiên, chân cô dẫm phải thứ gì đó, Úc Nguyệt tập trung tinh thần, nhặt vật ấy lên.

Một con thỏ tuyết trắng.

Mắt đỏ, râu dài, lông trắng muốt.

Thế mà lại là thỏ trắng, loài vật đã tuyệt diệt 300 năm.

Úc Nguyệt từ từ mở to mắt.

Lục Không Tuyết đang ở trước phòng mình, bị Nguyệt Thần chi lực làm đau đến ngất đi, lại bị người ta đá cho tỉnh.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị túm lấy gáy, đối diện với người phụ nữ kia.

Đồng tử Lục Không Tuyết co rút.

Hắn bị người phụ nữ này bắt được rồi sao?

Hắn định động đậy móng vuốt, không ngờ lại có thể thoát khỏi tay Úc Nguyệt, nhưng chưa kịp chạy trốn thì đã bị Úc Nguyệt ấn xuống đất.

Người phụ nữ ngồi xổm xuống, mặt càng lúc càng gần.

Lục Không Tuyết nín thở.

Nguyệt Thần hậu duệ cả người đều là bảo vật, để tránh họa, cả tộc đã ẩn cư nhiều năm, nhưng vẫn không thoát khỏi lũ tu sĩ tàn độc.

Ba năm trước, Lục gia hắn gặp thảm họa diệt tộc, hắn nhờ người trung thành bảo vệ nên mới may mắn trốn thoát. Còn chưa kịp dưỡng sức thì đã bị người phụ nữ này bắt đi tra tấn.

Thế nên hắn mới rơi vào bước đường này, đến cả kẻ thù diệt tộc cũng chưa tìm được, báo thù càng thêm xa vời.

Dù vậy, hắn vẫn luôn che giấu thực lực, tìm kiếm cơ hội. Không ngờ, trước đó hắn đã bị nàng ta cưỡng ép phong bế kinh mạch, bây giờ, bí mật hắn giấu kín suốt 3 năm cũng không thể giữ được nữa.

Đêm hồng nguyệt, huyết nhục của hắn có thể chữa lành kinh mạch rách nát của nàng ta. Hôm nay, chính là ngày hắn chết.

Hắn vẫn không cam tâm.

Lục Không Tuyết nắm chặt móng vuốt.

Hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Nếu sau khi chết có địa ngục, hắn dù phải chịu mọi cực hình, cũng sẽ bò lên từng tầng.

Nhất định phải khiến nàng ta đền mạng.

Lục Không Tuyết không giấu nổi hận ý trong mắt.

Ngay sau đó, người phụ nữ đột nhiên vùi mặt vào lòng hắn.

Lục Không Tuyết: "???"

Nàng, nàng đang làm gì vậy?

Rồi nàng đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, bóp giọng nói: "Xã hội hiểm ác lắm đó, thỏ con như ngươi không thể tự ra ngoài đâu, ra ngoài sẽ bị người ta ăn thịt đó nha ~"

Con thỏ mở to đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt khó tin.

Úc Nguyệt bế con thỏ lên, cuồng nhiệt cọ vào bụng lông xù của nó: "Ngươi chỉ có thể bị mommy ăn thôi!"

Con thỏ điên cuồng giãy giụa.

Úc Nguyệt: "Mommy thương ngươi!"

Dần dần, con thỏ từ bỏ giãy giụa.

Lục Không Tuyết nghiêng mặt, mặt dán xuống đất lạnh băng.

Hắn thật ô uế.

Hút "thỏ thỏ" khiến người ta thần trí không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play