Sau khi mỗi người được phát một túi Càn Khôn, Mạnh Kim Bảo cẩn thận hồi tưởng lại những con số mà Úc Nguyệt đã nhắc đến, rồi tổng hợp lại và đưa ra kết luận: "Sư tôn, vậy trong tông môn chúng ta vẫn còn 20.000 linh thạch!"
Úc Nguyệt: "Không, chỉ còn 3.000 thôi."
Mạnh Kim Bảo: "Không đúng đâu sư tôn, con chưa học qua trường lớp nào, nhưng tính toán thì không khó, cộng cộng trừ trừ thì ít nhất cũng phải còn 20.000 chứ ạ."
Úc Nguyệt: "Ta còn một hạng mục chưa nói."
Úc Nguyệt chỉ tay ra ngoài đại điện, vào một khối đá đen thui: "Đá đổi vận, 18.000 linh thạch."
Mạnh Kim Bảo: "???"
Úc Nguyệt: "Tông môn chúng ta dạo này gặp chuyện gì cũng không thuận lợi, mua một cục đá về đổi vận, hợp lý quá còn gì?"
Từ Luyện Khí đại viên mãn lên Trúc Cơ, trong tình huống linh lực thiếu thốn, thông thường cũng chỉ tốn khoảng 10.000 linh thạch là cùng.
Đằng này, một cục đá vỡ không rõ lai lịch lại có giá tận 18.000 linh thạch.
Đây là thuế chỉ số thông minh à?
Cả ba đồ đệ đều không muốn nói gì.
Úc Nguyệt vui mừng gật đầu: "Tốt, mọi người không có ý kiến gì thì tốt rồi. Nếu có ý kiến gì thì cứ đề xuất nhé, tông môn chúng ta rất nhân tính, sẽ tiêu diệt... à không, giải quyết ý kiến của các ngươi."
Ba người: "..."
Cuối cùng, 3.000 linh thạch còn lại được Úc Nguyệt chia đều, mỗi người 700.
Vừa mới chia xong, Úc Nguyệt lại lấy ra một cái bàn tính, bùm bùm tính toán một hồi, rồi nói với Lục Không Tuyết: "Lần trước phong bế kinh mạch cho ngươi, ta tốn hết 292 linh thạch."
"Ta bỏ luôn số lẻ, coi như tốn của ta 300 đi, vậy ngươi chỉ cần trả ta 400 linh thạch thôi."
Mạnh Kim Bảo tính toán nửa ngày trời, vẫn không hiểu ra cái lẽ gì.
Lục Không Tuyết chẳng thèm để ý, dù sao hắn cũng có dùng được đâu.
Tiếp đó, đến lượt Úc Nguyệt tính toán hồi lâu, rồi đem số linh thạch vốn định đưa cho Lý Nghi cầm về.
"Lý Nghi này, ta có đến Đăng Tiên Các xem qua, trước kia ngươi nhận nhiệm vụ, mỗi đơn đều là 30 linh thạch, nhưng theo như ta nhớ thì ngươi chỉ giao cho ta 20 linh thạch thôi."
Lý Nghi khẽ giật mình.
Mạnh Kim Bảo thấy lạ: "Hóa ra còn có thể làm như vậy à?"
"Tổng cộng ngươi đã bớt xén 7000 linh thạch, trừ đi 700 linh thạch này, ngươi còn thiếu ta 6300 linh thạch, nhớ cho kỹ đấy."
Lý Nghi câm nín.
Khóe miệng gã thiếu niên lại rỉ ra một sợi máu.
Mạnh Kim Bảo thừa cơ hội bỏ đá xuống giếng: "Sư đệ à, làm người phải thật thà, ngươi đáng đời, ha ha ha."
Thấy sắp đến lượt mình, Mạnh Kim Bảo vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Úc Nguyệt ôn tồn: "Kim Bảo à, con còn nhỏ, sư phụ giữ giúp con số linh thạch này, sau này lớn lên rồi đưa lại cho con."
Mạnh Kim Bảo bật dậy: "Con mười tám rồi!"
Hơn nữa, lời này của sư tôn sao nghe quen thế, chẳng khác nào mẫu thân hắn hồi nhỏ lấy đi tiền mừng tuổi!
Lý Nghi đứng bên cạnh chế giễu: "Ha hả, sư huynh, huynh là người thật thà, không cần để ý chút linh thạch này đâu."
Mạnh Kim Bảo định xông lên đánh nhau thì bị Úc Nguyệt ngăn lại: "Mọi người phải hòa hòa khí khí chứ."
Nàng đem quyển sổ vừa ghi chép xong, sao chép thành một bản khác, ném cho Lục Không Tuyết, rồi nói:
"Không Tuyết, con nhớ kỹ cho ta, Kim Bảo mà đánh nhau với Lý Nghi thì mỗi người trừ một trăm linh thạch. Sau này bọn nó cứ làm một lần thì con lại ghi một lần, nhớ là một nửa số linh thạch đó là của con đấy."
Lục Không Tuyết cạn lời.
Đón lấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hai vị sư đệ, quyển trục trên tay hắn bỗng trở nên nặng trịch.
Hôm sau, Úc Nguyệt liền đem khối đổi vận thạch giá trên trời kia vứt ra ngoài ruộng khoai lang, dùng để ươm mầm khoai.
Vài ngày sau, mầm khoai lang xanh mơn mởn, Úc Nguyệt đắc ý chỉ tay năm ngón: "Thấy chưa, cái hòn đổi vận thạch này quả nhiên hiệu nghiệm."
Lục Không Tuyết và Lý Nghi đứng bên cạnh, sắc mặt tối sầm.
Bọn họ nhàn rỗi ở tông môn, lại bị lôi ra đồng áng trồng dưa, rõ ràng là đất đai được cải tạo tốt thì mới thế, cứ nhất nhất phải nói là công lao của cục đá thuế chỉ số thông minh kia.
Cái tông môn này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Đêm đến, Lý Nghi đang đả tọa điều trị gân mạch, bỗng một con hạc giấy vỗ cánh phành phạch, đậu bên cửa sổ gã.
Trên hạc giấy viết:
"Phúc lợi đại phái đưa! Cầm khoán này đến trung tâm [Tây Trì], có thể đổi mười vạn linh thạch!"
Lý Nghi vừa định vứt con hạc giấy đi thì chợt nheo mắt lại, Mạnh Kim Bảo dạo gần đây vẫn luôn ở sau núi, chắc chắn không thể nhận được loại hạc giấy này.
Gã bèn phủ lên hạc giấy một tầng thuật pháp, hạc giấy chậm rì rì bay về phía sau Vân Liên Sơn.
Chỉ một lát sau, Mạnh Kim Bảo đang bắt sâu cho đám bạch nhàn thì vớ được hạc giấy, mắt trợn tròn: "Thật hay giả? Mười vạn linh thạch!"