"Ta ra 1000 linh thạch!"
"Ta ra 1100!"
Đan tu nhìn chằm chằm viên đan dược đen tuyền kia, trong đầu lại hiện lên bốn chữ "bổ huyết dưỡng nhan".
Hắn chợt nhận ra, đây chẳng phải là Kim Bảo Đan sao!
Hắn vội vàng nói: "Các vị đừng bị lừa, thứ này cùng lắm cũng chỉ bán được 500 linh thạch thôi..."
Những người khác liền nói: "Vậy Đăng Tiên Các của ngươi bán đi!"
Đúng lúc này, một thổ hào đạo hữu chuyên sưu tầm đan dược trên đời đi ngang qua, buông lời lẽ nhà giàu: "5000 linh thạch, viên Đại Lực Thần Đan này ta mua."
Mọi người: "!!!"
Đan tu hết lời khuyên can cũng chẳng ai để ý, cuối cùng đành trơ mắt nhìn Kim Bảo Đan bị mua đi với giá 5000 linh thạch.
Đáng giận nhất là, nữ nhân kia lại bán chưa đến 500 linh thạch!
Hắn tức tối dậm chân.
Hắn là đan tu, lẽ nào lại không biết Kim Bảo Đan tốt đến mức nào sao!
Sớm biết thế, sao hắn không tự mua một viên trước đi chứ!
Sự tích về Đại Lực Thần Đan lan truyền khắp Ngân Tuyền Tiên Thành.
Thế cho nên sau này, giá Hồi Hồn Đan bị chèn ép thảm hại. Giá cả Hồi Hồn Đan liên tục tăng suốt 100 năm, lần đầu tiên giảm một nửa, đúng là tin tốt lành.
Bên kia, Úc Nguyệt dẫn Lục Không Tuyết vui vẻ thoải mái dạo tiên thành.
Tông môn vốn nghèo đến mức kêu leng keng, nay đột nhiên mỗi ngày thu nhập hai vạn linh thạch, Úc Nguyệt phải hảo hảo mua sắm mới được.
Lục Không Tuyết do dự hồi lâu, hỏi: "Sư tôn, vì sao bọn họ ăn đan dược của nhị sư đệ lại có hiệu quả lớn như vậy?"
Úc Nguyệt cầm lấy một bao phân bón, so sánh giá cả, đáp:
"Có gì lạ đâu, Kim Bảo Đan của sư đệ con vốn dĩ đã rất tốt rồi, chỉ là ba đứa con trời sinh tư chất dị bẩm, nên dù có ăn đan dược tốt đến đâu vào bụng cũng thành bình thường thôi."
Nhưng trên đời này, có rất nhiều tu sĩ bình thường mà.
Một viên Kim Bảo Đan, đủ để người tạp cảnh giới đột phá tu vi.
Lục Không Tuyết hiểu rõ, lại thấy Úc Nguyệt lấy từ trong tay áo ra một viên Kim Bảo Đan: "Nếu biết là đồ tốt như vậy, ngươi muốn không?"
"Ta trộm cho ngươi một cái, ngươi đừng nói với nhị sư đệ và tam sư đệ đấy nhé."
Nhớ tới nguyên vật liệu, Lục Không Tuyết kiên quyết cự tuyệt: "Không được."
Hắn còn chưa đến mức phải dựa vào máu của Mạnh Kim Bảo để tu luyện.
Úc Nguyệt ném viên đan dược vào miệng, tự mình ăn, nói: "Tuy rằng ta che giấu nguyên vật liệu, nhưng ta bớt một khối linh thạch đó."
Úc Nguyệt nói: "Ta đúng là người tốt mà."
Lục Không Tuyết: "..."
Lần đầu tiên, trên khuôn mặt lạnh nhạt từ trước đến nay của hắn xuất hiện biểu tình rạn nứt.
Có tiền đúng là cảm giác khác hẳn.
Úc Nguyệt mua một đống lớn đồ để cải thiện chất lượng sinh hoạt của tông môn, còn mua thêm một cái túi Càn Khôn, đem tất cả cất vào, khỏi làm mệt chết đại đồ đệ nhu nhược khi phải xách đồ.
Vừa đi qua góc đường, một tiểu đồng liền chạy theo kịp.
Tiểu đồng cười lấy lòng: "Vị tiên trưởng này, hôm nay tiêu không ít linh thạch nhỉ?"
Úc Nguyệt đáp: "Đúng vậy, nên không còn dư linh thạch cho ngươi đâu."
Tiểu đồng vội vàng nói: "Tiên trưởng, ta không phải tới xin linh thạch. Ta thấy ngài lạ mặt, chắc không thường tới Ngân Tuyền Tiên Thành đúng không? Có nhiều tiền như vậy, hẳn là muốn tìm chỗ tiêu khiển chứ?"
Úc Nguyệt ngược lại thấy tò mò: "Chỗ sung sướng nào cơ?"
Tiểu đồng dẫn bọn họ đến trước Kim Ngân Đài, nơi kiến trúc huy hoàng khí phái.
Úc Nguyệt vuốt cằm, hỏi Lục Không Tuyết: "Au, nơi này, có phải rất quen thuộc không?"
Lục Không Tuyết: "..."
Tiểu đồng vỗ tay: "Tiên trưởng thật tinh mắt, Kim Ngân Đài có mặt ở vài tiên thành đấy, là nơi tiêu khiển giải trí, ai cũng thích đến chơi."
Úc Nguyệt nhìn quanh rồi hỏi: "Nhưng sao ở đây chẳng có mấy ai vậy?"
Tiểu đồng tuổi còn nhỏ, không giấu được vẻ bối rối: "Ách..."
Là sòng bạc lớn nhất Ngân Tuyền Tiên Thành, Kim Ngân Đài vốn không thiếu tu sĩ lui tới, nhưng từ sau vụ cướp linh thạch, nơi này trở nên vắng tanh.
Đành phải thuê thêm người làm mồi, đi lừa những người lạ mặt.
Tiểu đồng chưa kịp nói hết câu, thì từ con hẻm gần đó vang lên vài tiếng mắng chửi tức giận.
Úc Nguyệt và Lục Không Tuyết liền mò qua xem sao.
Thì ra là đại đệ tử Truy Vân Phái, Hồng Phi, đang tát vào mặt một tu sĩ khác:
"Không có linh thạch? Không có tiền mà cũng dám vào Kim Ngân Đài? Ngươi tưởng Kim Ngân Đài là ai muốn vào thì vào chắc? "
Tu sĩ kia không phục: "Ta chỉ vào xem thôi, có đánh bạc gì đâu!"
Hồng Phi quát: "Ngươi vào rồi, mấy mỹ kiều nương bưng trà rót nước, tiểu đồng tùy ngươi sai bảo, chẳng phải đều tốn tiền à? Vào chỉ để nhìn thôi, làm gì có chuyện tốt như vậy?"
Hồng Phi dạo gần đây rất bực mình.
Từ sau khi bị cướp túi linh thạch hôm đó, mọi việc hắn làm đều không suôn sẻ.