Vân Quỳ dạo xong tiệm tơ lụa, mua cho hài tử mấy chiếc tiểu yếm và đôi giày đầu hổ, lại ghé tiệm vàng mua khóa vàng nhỏ và vòng tay bằng vàng, đi nửa ngày, hai chân nhẹ bẫng, nhưng trong lòng lại như bị đè nặng bởi một tảng đá, chỉ thấy gánh nặng trên vai nặng trĩu.
Tuy trước kia nàng chưa từng lo lắng nhiều về chuyện con nối dõi, nhưng không thể phủ nhận, ở vị trí hiện tại, hậu cung của bệ hạ lại chỉ có mình nàng, chuyện con cái sớm muộn gì cũng là đề tài không thể tránh. Đêm đêm ân sủng không dứt, trong lòng nàng cũng lờ mờ mong mỏi đứa nhỏ sẽ đến.
Nay thật sự có rồi, trong lòng mừng rỡ vô cùng, lại có chút không biết nên làm sao. Nàng không ngờ bản thân lại mơ hồ muốn làm mẫu thân, trong bụng như có vật gì đó lấp lánh như chiếc kim nhỏ, đi đến đâu cũng rón rén, không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ làm kinh động đến sinh linh bé nhỏ kia.
Hoài Thanh và Hoài Trúc còn lo lắng hơn nàng, dù gì chuyện long tự không thể có sơ suất, trong bụng nương nương là người kế thừa giang sơn đại Chiêu, hai người đi đâu cũng sợ nàng va chạm, luôn mắt trước mắt sau đề phòng đoàn người lui tới.
Mới đi được hai cửa hàng, Hoài Thanh đã đề nghị:
“Hay là nương nương mệt rồi, chúng ta vào quán trà nghỉ một chút?”
Vân Quỳ dở khóc dở cười. Trước kia không biết mình có thai, cả ngày nàng còn nhảy nhót, ban đêm bị hắn lăn qua lộn lại chẳng nhẹ nhàng gì. Giờ vừa hoài thai, lập tức liền thành báu vật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT