Trên khuôn mặt âm trầm của Thái tử thoáng hiện một tia vặn vẹo hiếm thấy.

Cùng lúc đó, hắn rõ ràng cảm nhận được khí huyết toàn thân sôi trào, một tiếng lòng cuồn cuộn dâng lên, gân xanh nơi cổ phồng lên trông vô cùng đáng sợ.

Đặc biệt là vùng eo và bụng dưới, nóng rực như thiêu đốt, tựa như có hàng vạn con kiến độc đang gặm cắn từng tấc huyết nhục.

Hắn quanh năm ngâm mình trong dược thủy, đối với các loại độc dược vốn đã quen thuộc như lòng bàn tay. Khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, trong mắt lập tức lóe lên một tia sát ý hung ác.

“Ngươi dám hạ dược Cô?”

Vân Quỳ kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu Thái tử đang nói gì. Theo bản năng, nàng lập tức phủ nhận:

“Nô tỳ không có...”

Nàng vừa mới bước vào điện, sao có thể hạ dược?

Thái tử... lại trúng độc?

Rõ ràng hắn không tin lời nàng. Dù nhìn bề ngoài ngoan ngoãn, dịu dàng, nhưng trong mắt Thái tử, tiểu nha đầu này chẳng qua chỉ là một kẻ tâm địa dơ bẩn, cuồng dại, suốt ngày vọng tưởng đến thân thể hắn. Cho dù không có Hoàng hậu âm thầm bày mưu đặt kế, nàng cũng hoàn toàn có khả năng lớn gan đến cực điểm, dùng xuân dược làm thủ đoạn để lao vào lòng hắn.

Hắn, rốt cuộc vẫn là quá nhân từ. Thế mà lại dung tha nàng đến tận hôm nay, sớm nên vài lần đã phải trừ khử sạch sẽ, thì đã không rơi vào cạm bẫy này.

Cố gắng đè nén sự cuồng loạn đang dâng lên trong thân thể, ánh mắt Thái tử từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống thiếu nữ đang quỳ dưới đất, giọng nói không nhanh không chậm nhưng lạnh thấu xương:

“Cô nên ra tay từ đâu?”

“Ngươi đã muốn Cô như thế, không bằng Cô rút gân lột da ngươi, làm thành nhân da đèn lồng, treo trong điện, ngày ngày ở bên Cô, thế nào?”

Vân Quỳ sợ đến mức hàm răng va vào nhau, mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu:

“Điện hạ tha mạng! Nô tỳ thật sự không có làm gì cả!”

Người khác nói như vậy có thể chỉ là dọa dẫm, nhưng Thái tử thì không. Hắn thật sự sẽ đem nàng làm thành nhân da đèn lồng, theo đúng nghĩa đen của từ đó.

*nhân da đèn lồng: đèn lồng làm bằng da người

Vân Quỳ vừa muốn khóc.

Ngay lúc tính mạng như chỉ mành treo chuông, một giọng nói gấp gáp vang lên từ ngoài điện:

“Điện hạ!”

Vân Quỳ mừng rỡ quay đầu lại, tựa như thấy được cứu tinh:

“Tào công công cứu mạng!”

Tào Nguyên Lộc nhìn thi thể trên đất rồi lại nhìn chủy thủ trong tay Thái tử, trong lòng hối hận vô cùng. Hắn mới rời đi trong chốc lát, đã để kẻ gian nhân cơ hội lẻn vào, ra tay với Thái tử.

“Đều là lỗi của nô tài sơ suất, điện hạ có bị thương không?”

Hắn vội vàng xem xét vết máu trên người Thái tử, nhưng phát hiện đó đều là máu của người khác. Chỉ là ánh mắt Thái tử đỏ rực như máu, giữa chân mày lộ vẻ táo bạo, rõ ràng là Đầu Tật tái phát. Hắn lập tức quay đầu gọi lớn:

*đầu tật: đau đầu kinh niên

“Trịnh lão thái y, ngài mau đến xem cho điện hạ!”

Trịnh lão thái y vội vã vào điện cùng hòm thuốc. Tuy tuổi đã cao và đã lui về, nhưng ông vẫn là một trong số ít người có thể khiến người ta yên tâm. Dù không có bản lĩnh thần y như Hà Bách Linh, nhưng y thuật vẫn vô cùng tinh thâm, kinh nghiệm dày dặn. Thái tử từ nhỏ đều do ông trị liệu, lần này cũng là do Tào Nguyên Lộc đích thân vào cung thỉnh về.

Vừa nhìn thấy sắc mặt dị thường của Thái tử, Trịnh thái y đã tiến lên bắt mạch. Sau một hồi châm chước, ông nghiêm trọng nói:

“Điện hạ đã trúng Hợp Hoan Tán.”

Vân Quỳ sững người, há hốc miệng. Nàng tuy không hiểu rõ dược lý, nhưng vừa nghe đến ba chữ kia, lông mi liền run lên dữ dội.

Hợp Hoan Tán... chính là loại thuốc khiến người loạn trí, mê tình sao?

Nàng run rẩy ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt đen thẳm như đầm băng của Thái tử đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình.

Vân Quỳ: …

Oan uổng chết mất ta, đại lão!
Nàng đào đâu ra lá gan để hạ xuân dược cho Thái tử chứ?!

Không thể phủ nhận, Thái tử đúng là tuấn mỹ phi phàm, vóc dáng cao lớn rắn chắc, khí thế bức người, đúng là khiến người nhìn thôi đã tim đập không yên. Nhưng dù nàng có mười cái lá gan, cũng không dám vọng tưởng đến hắn! Chẳng lẽ nàng chán sống rồi sao?!

Chủy thủ trong tay Thái tử siết chặt, khớp ngón tay kêu răng rắc, sát khí càng lúc càng nồng.

Cho dù thuốc kia không phải nàng hạ, chỉ bằng một tấm lòng dám “khinh mạn” hắn kia thôi, nàng cũng chết không oan.

Ngay lúc Vân Quỳ cho rằng mình chắc chắn không giữ được cái mạng nhỏ này, Trịnh lão thái y đột nhiên nói:

“Thuốc là từ chiếc khăn trên người cung nữ này truyền ra.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trịnh thái y, chỉ thấy ông đang ngồi xổm trước sập, dùng tay áo che mũi.

Khi bắt mạch xong cho Thái tử, Trịnh thái y đã âm thầm tra xét khắp nơi trong điện như chén thuốc, lư hương, cả chân đèn cũng không bỏ sót. Cuối cùng, ông phát hiện mùi thuốc rõ ràng truyền ra từ chiếc khăn bên hông cung nữ.

Tào Nguyên Lộc tiến lên kiểm tra, trong lòng lập tức đã có phán đoán:

“Chắc chắn là cung nữ này đã thấm xuân dược lên khăn, nếu ám sát thất bại thì còn có thể mượn mùi thuốc dụ điện hạ trúng kế, sau đó tìm cơ hội ra tay. Nàng này tâm địa thật quá hiểm độc!”

Đang định cho người nghiêm tra, thì Thái tử nhắm mắt, lạnh nhạt nói:

“Không cần tra xét. Kéo ra ngoài.”

Tào Nguyên Lộc sửng sốt: “Không cần tra?”

Dĩ nhiên là không cần.

Ngay lúc nữ tử kia mới bước vào điện, đã tự xưng thân phận:
“Quốc cữu gia ra lệnh, Thái tử tuyệt không thể sống quá tháng này, tối nay là thời cơ tốt nhất.”

Chẳng qua hắn không ngờ, thích khách còn có hậu chiêu, dám hạ dược trên khăn.

Đám vai hề nhảy nhót kia, sớm muộn gì hắn cũng phải tính sổ từng đứa một.

Tào Nguyên Lộc không rõ nội tình, đành chắp tay lĩnh mệnh, sai người đem xác cung nữ cùng chiếc khăn dính độc mang ra ngoài xử lý.

Vân Quỳ vừa rửa sạch oan khuất, liền ngửa mặt chỉ trời mà thề:

“Điện hạ minh giám! Thật sự không phải do nô tỳ! Nô tỳ trong sạch, chưa từng có nửa điểm tâm tư bất chính với điện hạ!”

Hô hấp Thái tử vẫn dồn dập, đôi mắt đỏ rực đến mức không bình thường.

Trịnh thái y thở dài một hơi:

“Hợp Hoan Tán vô thuốc khả giải. Điện hạ hiện giờ  thân còn trúng kịch độc, vạn lần không thể cưỡng ép đè nén, nếu không sẽ nguy hại đến tính mạng.”

Tào Nguyên Lộc nghe vậy, thần sắc phức tạp nhìn Thái tử, rồi lại lặng lẽ liếc qua Vân Quỳ, nhưng không dám nói gì.

Trịnh thái y do dự một lát, rồi nói thẳng:

“Loại thuốc này... chỉ có thể dùng phương pháp nam nữ * hợp để giải. Điện hạ có thị thiếp hoặc cung nữ nào có thể... thị tẩm tạm thời không?”

Vừa dứt lời, trong điện nhất thời rơi vào một mảnh tĩnh mịch quỷ dị.

“Ta, ta không được đâu… Ta không thể…”

Vân Quỳ ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó lại run rẩy lùi về sau vài bước.

“Không thể được ! Ngàn vạn lần không được! Ai mà biết được Thái tử điện hạ có phải hay không... đến lúc làm mà làm nửa chừng, phát hiện bản thân không xong, lại thẹn quá hóa giận, một đao cắt cổ ta luôn!”

“Nãy hắn còn nói muốn đem ta làm thành nhân da đèn lồng cơ mà... Ta không tranh giành gì đâu, vũng nước đục này xin miễn cho ta, ngài vẫn nên tìm người khác cao minh hơn đi!”

“Dù... dù đúng là điện hạ đích thực rất đẹp, chắc chắn cũng rất đã tay, nếu như người trúng dược là ta, mà Thái tử hôn mê bất tỉnh nằm yên trên giường cho ta tùy tiện sờ… ta thật sự sẽ không khách khí...”

Thái tử: “…”

Sắc mặt hắn lập tức xanh mét, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn cái tên cuồng đồ đang lảm nhảm kia.

Vân Quỳ rũ đầu, tim đập thình thịch, càng nghĩ càng cảm thấy... mình đúng là lo xa. Thái tử ghét nàng như vậy, nhất định sẽ không để nàng hầu hạ.

Ai ngờ, ý nghĩ còn chưa xoay xong, trên đỉnh đầu đã vang lên một tiếng cười lạnh:

“Được.”

...Hả? được? , được cái gì?

Vân Quỳ bất an ngẩng đầu, vừa nhìn vào đôi mắt đỏ rực tựa muốn thiêu người kia, cả người cứng đờ, máu huyết cũng như đông cứng.

Khóe môi Thái tử nhếch lên một nụ cười âm lãnh, phảng phất như ác ma dưới địa ngục:
“Những người khác lui ra.”

Ánh mắt hắn gắt gao khóa chặt Vân Quỳ:
“Ngươi, ở  lại.”

Vân Quỳ: …

Tào Nguyên Lộc thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn còn lo chủ tử của mình bao năm không gần nữ sắc, dù trúng xuân dược cũng sẽ liều chết không chạm vào nữ nhân, không ngờ lại dễ dàng đáp ứng như vậy.

Cảm thấy đầy tin tưởng nhìn về phía Vân Quỳ, lại thấy nha đầu kia sắc mặt như đưa đám, giống như cha mẹ vừa chết, hai chân run lẩy bẩy, khiến người ta đau đầu.

Vốn định trấn an đôi câu, nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Thái tử, thân trúng Hợp Hoan Tán, không thể trì hoãn nên đành phải cắn răng nói một câu:

“ hầu hạ điện hạ cho tốt, xong việc sẽ được trọng thưởng.”

Không sai đâu, đây chính là người đầu tiên nằm bên gối Thái tử.
Lại còn trong tình huống “cứu giá như cứu hỏa” này mà cứu được cả mạng Thái tử.

Nói không chừng... ngày mai liền đổi đời, một bước lên trời cũng nên!

Tuy rằng Tào Nguyên Lộc hiểu rõ tính nết của Thái tử, cũng biết cung nữ kia lúc này trong lòng hẳn là sợ hãi đến cực điểm. Nhưng... hắn đi theo Thái tử đã nhiều năm, đến nay còn chưa từng thấy Thái tử giết ai mà do dự. Chuyện này chỉ có thể nói rõ một điều: cung nữ kia hẳn là có chỗ đặc biệt, khiến điện hạ nảy sinh lòng trắc ẩn mà không xuống tay.

Tào Nguyên Lộc dẫn Trịnh thái y lui ra, còn rất thức thời dập tắt cả ngọn đèn ngoài điện, để lại một mảnh tối mờ mờ.

Ánh nến trầm xuống, trong điện chỉ còn lại hai người. Không khí tĩnh lặng đến chết chóc.

Vân Quỳ cả người căng cứng, gió lạnh ngoài hành lang luồn vào, làm nàng run lên một cái.

Trong đầu một mảnh hỗn loạn. Nàng làm sao cũng không ngờ Thái tử thế mà... để nàng lại!

Dù vậy, nàng cũng rất rõ ràng, Thái tử làm thế tuyệt đối không phải vì sủng ái hay muốn cân nhắc nàng gì cả.

Hắn chẳng qua là muốn giải độc, xong việc sẽ đá đi, chẳng lưu lại chút tình cảm nào.

Thái tử khẽ cười nhạo, giọng nói lạnh như băng:

“Còn không lăn lên giường.”

Vân Quỳ cắn môi, cúi đầu nói nhỏ:

“Nô tỳ nguyện ý hầu hạ điện hạ, chỉ mong điện hạ thương xót nô tỳ, tha cho nô tỳ một mạng.”

Nàng ngoài mặt cung kính, nhưng Thái tử biết rõ nội tâm nàng tuyệt không ngoan ngoãn như vậy. Chính vì thế, hắn càng giận, trong mắt tràn đầy căm hận:

“Ngươi có tư cách gì cầu xin cô?”

Vân Quỳ nghe vậy, trong lòng khổ không thể tả, chậm rãi bước đến trước giường bạt bộ. Nhìn chiếc giường tử đàn khắc rồng chạm ngọc tinh xảo, nàng như thấy vô số cảnh tượng bi kịch lướt qua trong đầu.

Nàng đại khái có thể đoán được tình cảnh sắp tới: hoặc là bị Thái tử đè xuống tra tấn, hoặc là bị bắt hầu hạ từ đầu đến cuối, điện hạ thì an nhàn hưởng thụ, còn nàng... bị đánh mông tơi tả cũng không chừng. 

Thái tử: “…”

Vân Quỳ đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước Ngụy cô cô từng dạy bảo, liền quay người nhìn về phía Thái tử, giọng run run:

“Điện hạ... có cần nô tỳ giúp thay y phục không?”

“Hẳn là chỉ mặc trung y… nếu cởi nữa thì chính là… cởi truồng …”

Nàng còn chưa nghĩ xong, đã thấy Thái tử sắc mặt đen sì mà bước tới gần, dáng vẻ chẳng khác nào muốn ăn sống nuốt tươi nàng.

Vân Quỳ: … Không dám nói nữa.

Đợi đến khi Thái tử nằm nghiêng xuống giường, nàng tại chỗ hít sâu một hơi, nhanh chóng cởi bỏ váy áo ngoài, chỉ để lại một lớp áo lót mỏng manh, lại tháo giày, lặng lẽ bò lên giường.

Nàng vén nhẹ tấm chăn mỏng che người, cơ hồ muốn bốc khói vì xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi tự nhủ:
"Không phải cứu mạng sao? Ta đây liều mạng!"

Không khí trong màn gấm dần ấm lên, tràn ngập mùi hương nữ tử mềm mại. Thái tử nhắm mắt, trán nổi gân xanh, hơi thở càng lúc càng gấp.

Vân Quỳ nằm ngửa, trái tim đập như trống trận, vừa hồi hộp vừa chột dạ.

Sao Thái tử không động? Không phải nên… háo sắc sao?
Không phải xuân dược phát tác, hẳn là lửa cháy đến tận cổ rồi chứ?

Chẳng lẽ đang chờ nàng chủ động?

Ừm… đúng rồi, chắc chắn là nàng phải chủ động. Dù gì Thái tử eo bụng có thương tích, không tiện mạnh tay. Nếu vì nàng không phối hợp mà làm vết thương nứt ra, thì dù là cung nữ thị tẩm, nàng cũng khó tránh tội.

Nhưng… hắn không bảo nàng làm gì, nàng nào dám tự tiện xông lên?

Thôi thì… nghe lệnh trước đã.

“Điện hạ… ngài… có khỏe không?”

Thái tử vẫn không đáp, hơi thở nóng như lửa.

Vân Quỳ lại chờ thêm một lúc, không thấy động tĩnh gì, mới dè dặt nhắc:

“Thái y nói, Hợp Hoan Tán cực kỳ tổn hại thân, nếu không kịp thời * hợp…”

Lời còn chưa dứt, bên hông chợt bị một lực mạnh mẽ siết chặt.

Nàng kinh hô một tiếng, cả người nhào vào lồng ngực nóng rực như thiêu của Thái tử.

~~~~~
Aaaaa lâu rồi mới có 1 bộ nữ9 tẽn như này :)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play