Vân Quỳ trở lại Tùng viên, trong lòng vẫn rối loạn như tơ vò. Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, tâm tình đã dao động bất ổn, đến giờ phút này tim vẫn còn đập dồn dập chưa yên.
Những lời Thích Thành Nghiệp vừa nói, nàng từ nhỏ đã nghe quá quen tai, giống như vết thương cũ đã kết vảy bị người ta xé toạc ra một lần nữa. Đau đến mức chết lặng, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng hoàn toàn thờ ơ với những lời nhục mạ đó.
Nàng nghĩ, chắc ông trời thấy cuộc sống của nàng gần đây quá suôn sẻ, nên cố tình ném nàng trở lại bùn lầy, để nàng nhớ rõ thân phận của mình, nên mới khiến nàng ở nơi xa lạ này gặp lại Thích Thành Nghiệp.
Chẳng lẽ chỉ vì nàng vào cung làm cung nữ, có chút thân phận, được sống cuộc sống khá giả hơn trước, thì nàng không còn là A Quỳ của năm xưa nữa sao?
Nàng nhắm mắt, những ký ức tủi nhục thời thơ ấu lại ùa về.
Bị bọn trẻ hàng xóm vây lại chửi là con hoang, đi giặt quần áo thuê kiếm tiền. Nữ chủ nhân nhà đó chê nàng xuất thân không trong sạch, chỉ đích danh không cho nàng giặt. Cữu mẫu thì mở miệng ra là gọi nàng “tiểu tiện nhân”, biểu huynh cũng học theo, từ nhỏ đã gọi nàng như thế.
Phải cố sống cố chết thoát khỏi ngôi nhà đó, nàng mới như người chết đuối vừa leo được lên bờ. Dù trên bờ là đất đầy bụi gai, cũng còn hơn cuộc sống trước kia nghẹt thở không lối thoát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT