“Các ngươi có thấy không?! Trên cổ ta còn đang dính máu đấy!! Cái gọi là phúc khí này, cho các ngươi, các ngươi muốn không?!”

Vân Quỳ lẩm bẩm trong lòng, vừa bực vừa hoảng, vừa uất ức mà không ai hiểu nổi.

Nàng trở về, lập tức múc nước nóng kỳ cọ toàn thân, dùng sức mà chà rửa cho sạch những vết máu dính trên người.

Trụ ở Thừa Quang Điện tuy không thể nói là sung sướng gì, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có điểm tốt, chẳng hạn như giờ đây, không cần phải chen chúc với đám cung nhân khác ở góc ngõ tắm rửa, mà có riêng một gian tịnh thất trong thiên điện dành cho các nàng.

Thái tử điện hạ cực kỳ ưa sạch sẽ, cung nhân bên người phải luôn giữ mình ngăn nắp từ đầu đến chân. Quần áo không được dính dù chỉ một chút bụi bẩn, trên người tuyệt đối không thể có mùi lạ, ngay cả son phấn, dầu bôi tóc hay hương liệu dùng hàng ngày cũng phải chọn loại nhẹ nhàng, thanh nhã. Vì vậy, tất cả đồ Ngụy cô cô chuẩn bị cho các nàng đều chỉ thoang thoảng hương dịu nhẹ, không dám quá phô trương.

Ngay cả chuyện ăn uống cũng bị hạn chế nghiêm ngặt rằng không hành, không tỏi, không cá tanh, không vị nồng, một chút sơ suất cũng có thể chọc giận Thái tử, nhẹ thì bị phạt, nặng thì… rơi đầu.

Vân Quỳ bận rộn suốt nửa ngày, tay cũng gần như rát đỏ cả lên mới có thể giặt sạch máu dính trên váy áo.

Sau khi bị Thái tử doạ cho một trận kinh tâm động phách, nàng vốn cũng chẳng còn lòng dạ nào ăn cơm. Đợi làm xong mọi việc, mệt đến mức toàn thân như rã rời, nàng vừa ngã lên giường đã ngủ thiếp đi không hay biết.

Không rõ đã ngủ bao lâu, chỉ biết lúc mở mắt thì cả người đang bị lắc dữ dội, mí mắt còn bị người ta mạnh tay vén lên!

Vân Quỳ: …… Muốn giết người à?!

Tỉnh dậy rồi nàng mới phát hiện, tình hình so với giết người có khi còn nghiêm trọng hơn.

Người lay nàng tỉnh chính là cung nữ Thúy Hương của Đông Cung, đã nhiều ngày nay quen mặt. Thúy Hương hốt hoảng nói:

“Vân Quỳ tỷ tỷ, sao tỷ ngủ lâu vậy? Thái tử điện hạ cần đổi thuốc lau người, Ngụy cô cô bảo muội gọi tỷ qua…”

Vân Quỳ vẫn còn ngái ngủ, ngồi dậy ngơ ngác một lúc lâu. Đến khi ý thức dần hồi phục, hai mắt nàng lập tức trợn tròn.

Thay thuốc? Lau người?!
Là ta đi làm á?!

Vân Quỳ thử hỏi: “Thường ngày ai là người thay thuốc và lau người cho Thái tử điện hạ?”

Thúy Hương tránh ánh mắt của nàng, ấp úng đáp: “Ban đầu là thái y trong Thái Y Viện, sau này là thái giám trong Thừa Quang Điện. Nhưng vì hầu hạ không chu đáo, cho nên… cho nên…”

Nàng không dám nói tiếp. Trước kia, người thay thuốc cho Thái tử, có kẻ bị dọa sợ mà bỏ chạy, có người thì bị bệnh vì hoảng hốt. Thậm chí còn có một tiểu thái giám không biết làm sai chuyện gì, bị Thái tử đang tỉnh giấc đá cho một cước, phun máu tại chỗ…

Nhìn sắc mặt của Thúy Hương, Vân Quỳ đã đoán ra được, câu hỏi vừa rồi không nên hỏi nhiều như vậy.

Với tính tình của Thái tử điện hạ, người sống hay ma quỷ cũng chẳng ai dám lại gần, ai còn dám ở bên cạnh hầu hạ?

Nàng lại nhớ tới mấy ngày trước, thi thể được khiêng ra từ Thừa Quang Điện, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm cùng ngột ngạt khó tả, sắc mặt cũng tái đi vài phần.

“Ta chỉ mới đến Thừa Quang Điện vài ngày, chưa từng trực tiếp hầu hạ Thái tử điện hạ, vì sao hôm nay lại là ta?”

Thúy Hương cắn môi, nói nhỏ: “Có lẽ là vì Ngụy cô cô thấy tỷ từng giúp thay thuốc, lại vừa gặp dịp xuất hiện trước mặt điện hạ,  tỷlại đi đứng thuận tiện, cho nên mới giao cho tỷ.”

Vân Quỳ thở dài một tiếng, mặt mày đầy bất đắc dĩ.

Nàng mới đến Thừa Quang Điện có hai lần, lần nào cũng suýt mất mạng! Không thể vì nàng may mắn sống sót mà cứ bắt nàng một mình gánh hết mọi việc.

Hay là… trên người nàng có lời nguyền chết chóc gì đó, số phận đã định là không sống qua nổi hôm nay?

Nhưng mà, hồi nhỏ thầy bói đều nói nàng có số tốt, sau này sẽ đại phú đại quý cơ mà. Nếu không phải vậy, cữu mẫu cũng chẳng một mực tìm bà mai để gả nàng cho lão viên ngoại.

Aizzz… Quỳ Quỳ lòng đã chết.

Thấy nàng chỉ mới rửa mặt chải đầu một lượt đã định ra ngoài, Thúy Hương vội ngăn lại, hạ giọng nói: “Ngụy cô cô dặn tỷ phải ăn mặc chỉnh tề, trang điểm một chút rồi hẵng đi.”

Vân Quỳ ngẩn ra: “Vì sao chứ…”

Được rồi, nàng đúng là nên trang điểm một chút.

Nếu vận khí tốt, có lẽ Diêm Vương sống lại thấy nàng vừa mắt, tha cho nàng một mạng.

Còn nếu vận khí không tốt… thì trực tiếp đi gặp Diêm Vương thật luôn cho rồi đi.

Chỉ là, khả năng gặp được vận may ấy… gần như không có.

Dĩ nhiên, dù có đi gặp Diêm Vương, cũng phải ăn vận chỉn chu một chút. Đã đến nhân thế một chuyến, lúc rời đi cũng phải giữ thể diện. Nhưng thân phận cung nữ hèn mọn, cho dù chết rồi, cũng chẳng có ai thay nàng nhập liệm, chỉnh dung. Phần nhiều là bị một tấm chiếu quấn lại, ném ra bãi tha ma cho xong.

Thể diện này, chỉ có thể tự nàng giữ lấy.

Vân Quỳ hiếm khi trang điểm kỹ càng như thế, thậm chí xa xỉ dùng cả hương liệu. Cuối cùng nhìn mình trong gương, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Vừa đến Thừa Quang Điện, lập tức bị Ngụy cô cô đưa vào trong.

Thái y Trần Nghi vừa thấy nàng liền như bắt được cứu tinh:
“Vân Quỳ cô nương, hầu hạ Thái tử là việc ngươi thành thạo nhất. Kim sang dược đã chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu luôn chứ?”

Vân Quỳ: “……”

Nàng nghiến răng gượng cười:
“Trần viện sử, ta vốn chỉ là người làm việc nặng trong thiện phòng, chưa từng hầu hạ Thái tử. Sao lại nói là việc ta thành thạo nhất?”

Trần Nghi xấu hổ cười cười.

Tính khí Thái tử âm tình bất định, kẻ nào thay thuốc cho ngài đều là người chịu khổ. Thái Y Viện đã có không ít y sĩ cáo bệnh về quê, chẳng ai dám bước vào phục vụ vị tổ tông này nữa.

Hiện tại tuy hắn đã thăng chức viện sử, nhưng Thái tử cho hạn một tháng phải có tiến triển, không thể cứ qua loa cho xong như trước. Bằng không, đến cả Hoàng hậu cũng không bảo vệ nổi hắn.

Trong điện, cung nữ thái giám đều sợ hãi rụt rè, không thể dùng được. Nếu chọc giận vị Diêm Vương sống kia, hắn cũng chẳng thể giao nổi kết quả. Cuối cùng đành phải nhờ Ngụy cô cô chọn người vào hầu.

Ngụy cô cô hiểu rõ tính nết của Thái tử, chẳng dại gì tự mình lên nộp mạng. Vừa khéo lúc đó có bốn mỹ nhân đang chờ ở thiên điện, mà Vân Quỳ lại là người được Hoàng hậu đích thân đề bạt. Cơ hội như thế, đương nhiên phải để nàng gánh vác.

Trong lòng Vân Quỳ thầm mắng loạn lên. Đáng ghét nhất là thái y kia không dám tự mình hầu thuốc, lại tìm nàng làm người thế mạng, chịu trận thay!

Ngụy cô cô vừa bước tới, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ kia, không khỏi ngẩn ra một lát.

Khi nãy dưới hành lang tối tăm nên chưa nhìn kỹ, giờ bước vào điện, ánh nến sáng rõ, mới thấy rõ thiếu nữ trước mặt làn da phủ phấn mỏng, hàng mi cong nhẹ, ánh mắt đen láy hơi xếch, đuôi mắt có chút tiếu ý. Bộ váy phấn trắng thuần tịnh mặc trên người nàng bị ánh sáng chiếu lên lại như phủ một tầng sương nguyệt.

Dù đã ở trong cung hơn hai mươi năm, Ngụy cô cô cũng hiếm khi gặp được dung nhan linh động tươi đẹp đến thế. Ngay cả mấy vị công chúa mà Thánh Thượng yêu quý, so với nàng e cũng phải kém hơn vài phần.

Bà lấy lại tinh thần, nét mặt nghiêm túc, bước lên trước quát:
“Cọ tới cọ lui làm gì? Trì hoãn bệnh tình của Thái tử, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.”

Vân Quỳ bị sai phái, không dám để lộ phẫn nộ trên mặt, nhưng trong lòng thì chưa bao giờ hối hận đến thế. Khi ấy vì một chút ban thưởng nhỏ bé, nàng không biết sống chết mà xông lên dâng thuốc.

Nàng rửa sạch tay, liền có thái giám bưng khay đến. Trên khay là các bình sứ lớn nhỏ, băng gạc, kéo cắt, dược cụ đầy đủ. Y sĩ bên cạnh vừa chỉ dược danh vừa nói rõ liều lượng, Vân Quỳ chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng điều một, không dám để sai sót dù là nhỏ nhất.

Kế tiếp chính là cởi áo cho Thái tử để thay thuốc.

May mà người vẫn còn hôn mê, nhưng nghĩ tới những lần trước, Vân Quỳ không dám chủ quan chút nào. Vì trong lúc thay thuốc, Thái tử hoàn toàn có thể bất ngờ tỉnh lại.

Rồi sau đó, bóp cổ nàng một cái cho nàng ngủm luôn thì toi.

Nghĩ đến đây, nàng hít sâu một hơi, tay chân nhẹ nhàng bước đến bên giường, từ tốn ngồi xuống.

Lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn kỹ một nam nhân ở khoảng cách gần như vậy.

Lần trước khi dâng thuốc, nàng dùng khăn che đôi mắt hắn. Sáng nay bị bóp cổ ép phải nhìn hắn, nhưng khi đó toàn thân nàng bị nỗi sợ hãi bao phủ, nên dù có nhìn thấy gương mặt hắn, cũng chẳng kịp cảm nhận được vẻ đẹp đến mức kinh diễm, chỉ còn lại là hoảng hốt.

Lúc này thì khác.

Mặc dù hắn đang nhắm mắt, nhưng luồng sát khí lạnh lẽo từ trong xương tỏa ra vẫn giống như lưỡi dao bén nhọn, ngay cả trong ánh nến ấm áp cũng chẳng che giấu được hàn ý ghê người ấy.

Thế nhưng không thể không thừa nhận, hắn thật sự rất đẹp.

Mày kiếm mắt phượng, sống mũi cao, môi mỏng, cằm góc cạnh rõ ràng, từng đường nét gương mặt tựa như được đẽo gọt tinh tế. Ánh nến chiếu lên mặt hắn, càng khiến hắn cả người toát ra khí chất cao quý, tựa như thần tiên nơi cao xa.

“Nhìn kỹ, nhìn kỹ, nhìn kỹ, ô ô ô ô ô…!”

Vân Quỳ nhìn đến xuất thần, hoàn toàn không chú ý tay ngón cái đeo ngọc ban chỉ của nam nhân khẽ động nhẹ.

Phải đến khi y sĩ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, nàng mới giật mình hoàn hồn, vội vã đưa tay nhận lấy lọ thuốc.

Nàng tuy chưa từng trải sự đời, nhưng cũng từng nghe các cung nữ bàn tán chuyện mộng xuân, từng thấy bọn họ làm sao từng lớp cởi áo nam nhân. Lâu dần cũng học được vài phần.

Không ăn thịt heo thì chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy?

Nghĩ vậy, nàng nhẹ tay vén tấm chăn gấm lên, lần đến eo hông nam nhân, tìm được thắt lưng, cẩn thận tháo nút, rồi từ từ dùng đầu ngón tay đẩy lớp trung y ra. Làn da trắng như tuyết, cơ bắp rắn chắc, thân thể thon dài hiện ra trước mắt nàng, từng đường nét đều sắc sảo rõ ràng, tựa như bức tượng điêu khắc sống động.

Vân Quỳ khẽ mở to mắt, tim đập dồn dập mà chính nàng cũng không nhận ra.

Chỉ là ánh mắt vừa quét qua những miệng vết thương lớn nhỏ khắp thân thể hắn, toàn bộ suy nghĩ mờ ám của nàng lập tức bị kéo về thực tại.

Vải băng trắng như tuyết đã thấm đầy máu tươi, từng tia huyết tinh tanh ngòm sền sệt tràn ngập trong xoang mũi, khiến người ta buồn nôn. Vân Quỳ chưa từng thấy ai bị thương nghiêm trọng đến vậy, khó trách sáng nay hắn bóp cổ nàng còn chẳng dùng hết sức.

Nàng hít sâu một hơi, trước tiên cắt mở lớp băng ở ngực hắn, sau đó lấy khăn mềm đã thấm nước muối nhẹ nhàng lau rửa. Những điều này đều là kỹ thuật y nữ từng dạy, nàng tuy không xuất thân từ Thái Y Viện, nhưng cũng không lạ lẫm.

Chỉ là khăn mới vừa chạm đến miệng vết thương dữ tợn, lông mày nam nhân lập tức nhíu chặt.

Vân Quỳ giật bắn cả người, suýt nữa quỳ rạp xuống sàn. Mãi đến khi thấy hắn vẫn còn nhắm mắt nằm đó, nàng mới chậm rãi trấn định lại tinh thần.

Nàng siết chặt chiếc khăn trong tay, dọc theo mép vết thương từ từ lau sạch, chỉ là những chỗ da thịt bị rách toạc, vảy máu dính liền băng vải, có chỗ thậm chí vẫn còn rỉ máu, trông ghê rợn vô cùng.

Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán nàng. Không có ai giúp đỡ, chỉ có thể cắn răng tự mình tiếp tục.

“Ngàn vạn lần đừng có tỉnh vào lúc này!”
“Ai uiii… nhìn thôi cũng thấy đau rồi…”
“Hoàng hậu có phải lo lắng quá mức không? Thân thể Thái tử thế này còn thị tẩm cái gì nữa… Bà định đưa mấy tiểu cung nữ lên làm bài trí? Muốn các nàng đi chịu ch·ết thay à?”
“Viên phòng rất mệt đấy, hơi yếu một chút còn chịu không nổi, huống chi người ta còn trọng thương thế này… lỡ như chết trên giường thì biết tính sao…”

“Nhưng nói thật, Thái tử đúng là người đẹp nhất mà ta từng thấy. Cái gì mà Triệu thị vệ, Lý thị vệ, mấy vị mỹ nam kia đều phải né sang một bên! Hầu kết gợi cảm, xương quai xanh tinh xảo, cơ ngực rắn chắc, tuy bị băng vải che mất một phần, nhưng rõ ràng là có cả tám múi cơ bụng a a a a a…. Thành thần thiên địa ơi, ngó xuống mà nhìn hộ ta có đang chảy máu mũi không…”

Vân Quỳ vừa rửa miệng vết thương vừa cố nén giọng lải nhải tự nói một mình, tâm tư không ngừng dao động, cảm xúc như nước triều lúc lên lúc xuống.

Hắn đúng là có dáng vóc khắc trong mộng, loại có thể khiến người ta ngắm một lần là không dứt ra được. Nàng không phải chưa từng thấy nam nhân khỏa thân, quyển sách xuân cung Ngụy cô cô phát cho mỗi người đều rõ mồn một, hình vẽ còn cực kỳ sống động. Nhưng chuyện trước mặt hoàn toàn không giống sách vở.

Dĩ nhiên, dù có cho nàng thêm trăm lá gan, cũng không dám đưa tay sờ thử cơ ngực Thái tử. Nhưng trong lúc băng bó, tay nàng không tránh khỏi “vô tình” chạm vào, cảm giác ấm áp rắn chắc dưới đầu ngón tay ấy khiến nàng tê dại cả lòng bàn tay. Cái loại tê dại này còn lan khắp tay chân, thấm cả vào nhịp tim, làm sóng lòng không yên nổi.

Vết thương ở ngực là nơi trúng tên nghiêm trọng nhất. Miệng vết thương bị xé toạc, trông vô cùng thê thảm. May có Trần nghi ở bên cẩn thận hướng dẫn, nàng mới dám mạnh tay hơn một chút, chà lau sạch sẽ, hút ra độc huyết, rồi đắp một lớp dày kim sang dược lên trên.

Chỉ là nàng không hiểu, Thái tử bị thương đã lâu, sao vết thương đến giờ vẫn chưa kết vảy?

Lúc trước nàng ở trong điện nghe được đôi câu, nói rằng Thái tử trúng độc. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ độc kia đến nay còn chưa giải?

Chả trách tính tình người này như thế táo bạo, cả lúc hôn mê vẫn phảng phất sát khí.

Chỗ vòng eo cũng có một mũi tên cắm vào, Vân Quỳ thu tay xuống dưới. Chỉ là nơi đó vị trí quá thấp, muốn xử lý vết thương cũng phải cởi quần hắn ra một chút.

Vừa rồi bận rộn xử lý phần trên, nàng còn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh. Nhưng đến khi đối mặt với… quần lót Thái tử...

Cái này có thể tùy tiện cởi sao?

Vân Quỳ chớp chớp mắt, ánh mắt như thể tự mình cũng đang suy xét vấn đề đạo đức và kỹ thuật. Chậm rãi cúi thấp người.

Nam nhân eo bụng rắn chắc, đường nét gân cơ phập phồng như núi non cuộn trào, từng đường gân xanh như ẩn như hiện, kéo dài xuống vùng bụng dưới sâu không lường được, phảng phất có thứ gì đó tiềm phục, âm thầm mang lực uy hiếp.

Rõ ràng trong điện còn có người, ánh mắt khắp nơi đều nhìn chằm chằm, nhưng nàng lại sinh ra một loại cảm giác tội lỗi kỳ lạ, giống như bản thân đang lén lút khinh bạc một người mà mình không dám chọc vào.

Trời cao minh giám, nàng thật sự chỉ là đổi dược mà thôi!

Nàng cực kỳ cẩn thận cởi đai lưng ở hông hắn, tay nhỏ chạm tới mép quần lót, nhẹ nhàng luồn vào một chút, định lột xuống một khoảng...

Đúng lúc này

Một đôi bàn tay to tái nhợt nhưng hữu lực đột nhiên vươn tới, mạnh mẽ siết lấy cổ tay nàng, ngăn chặn động tác.

Vân Quỳ bị bóp đến đau buốt, cả người lảo đảo ngã về phía mép giường.

Ngơ ngác ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu thẳm âm trầm như đáy vực của Thái tử.

Trong khoảnh khắc đó, tim nàng như bị treo ngược, đập mạnh một cái rồi lặng thinh không tiếng động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play