Đêm Thượng Nguyên, toàn bộ ngự phố đèn đuốc sáng rực, dòng người tấp nập như nước. Khắp phố phường, lớn bé đủ loại đèn lồng rực rỡ treo đầy, từ xa nhìn lại như một dải ngân hà phát sáng giữa nhân gian.
Mới bước ra vài bước, những quầy hàng muôn màu muôn vẻ đã lập tức hấp dẫn ánh mắt Vân Quỳ.
Những thứ mà trong mắt người lớn chỉ dành cho bọn trẻ con như đèn thỏ, tranh đường, tượng đất... với nàng lại tràn đầy mới lạ và thú vị.
Khi còn nhỏ sống nhờ nhà cữu cữu, nàng chưa từng có nổi một chiếc đèn thỏ của riêng mình. Chỉ cần nói một câu “Muốn”, lập tức sẽ bị xem thường và mắng chửi. Dù chỉ là ánh mắt mong ngóng hay vẻ mặt hâm mộ cũng đủ khiến tiếng mắng nhiếc từ cữu mẫu truyền ngay tới tai.
Nàng không dám muốn, không dám nghĩ, thậm chí từng cho rằng có ham muốn chính là sai trái. Nỗi sợ hãi và rụt rè đó bao trùm suốt tuổi thơ nàng.
Nàng thật ra có chút thương xót Cửu hoàng tử, nghĩ đến cũng là một kiểu đồng cảm, cảm giác mình là người bị vứt bỏ. Cữu mẫu từng nói với nàng, nàng là đứa con hoang do nương nàng thông dâm mà sinh ra, một đứa trẻ vốn không nên có mặt trên đời, thì lấy đâu ra tư cách mà đòi hỏi?
Cữu mẫu nói, nuôi nàng đã tốn hết tiền bạc trong nhà, nên nàng phải biết điều, phải hiếu thuận. Nhưng sau này nàng mới hiểu, số tiền ấy đều bị biểu huynh mang đi đánh bạc. Cữu mẫu nói "hiếu thuận" và "biết điều", chính là muốn nàng gả làm thiếp cho một lão viên ngoại, lấy sính lễ đó mà trả nợ cho biểu huynh, để hắn cưới một cô nương xinh đẹp trong trấn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT