Khi đó có người tiến cử một vị vương gia nổi danh hiền đức trong kinh, Thụy Vương, cũng chính là đương kim Thuần Minh Đế.

Lúc ấy, Thụy Vương là vị hoàng tử duy nhất chưa từng rời kinh đến đất phong, vẫn sống tại kinh thành. Khi tiên đế bị trọng thương, chính Thụy Vương hằng ngày túc trực bên giường bệnh, phụng dưỡng thuốc thang, qua lại thân cận, lại được tiếng huynh hữu đệ cung.

Sau nhiều phen tranh giành ngôi vị, cuối cùng, Thái hậu hạ chỉ quyết định rằng để Thụy Vương tạm thời nhiếp chính, Thái tử vẫn giữ danh phận Thái tử, chờ đến khi Thụy Vương lên ngôi thì sẽ truyền ngôi lại cho huyết mạch chính thống của tiên đế.

Chớp mắt đã hơn hai mươi năm trôi qua.

Đại Chiêu dưới sự thống trị của Thụy Vương năm ấy, nay là Thuần Minh Đế, trải qua nhiều năm bình ổn, quốc thái dân an. Chỉ là, vị Thái tử do tiên đế để lại bẩm sinh thân thể yếu nhược, từ nhỏ bị chứng đau đầu hành hạ, tính tình hung bạo thất thường, làm việc cực đoan tàn nhẫn, khiến triều thần bất an, dân chúng oán than không dứt, xấu danh lan xa.

Thuần Minh Đế là thúc phụ, dẫu có tâm cũng chẳng thể giáo huấn Thái tử như nhi tử thân sinh. Không thể nghiêm trị, không thể nặng lời, mà nếu buông mặc, lại dễ khiến triều thần và bá tánh phẫn nộ. Đành phải mắt nhắm mắt mở mà ứng phó.

*thúc phụ: chú

Lần này Thái tử hồi cung, tiền triều liền vang lên không ít lời đòi phế Thái tử, lập người khác làm trữ quân. Thuần Minh Đế vốn là hoàng đế tạm thời, năm xưa trước khi Thái hậu băng hà từng phát thệ với trời rằng sẽ hoàn lại ngôi cho chính thống, nay làm hoàng đế nhiều năm, lấy thân phận từ ái thúc phụ mà an lòng triều thần.

Phe trung thành với Thái tử cũng lập tức lên tiếng. Họ nói Thái tử chinh chiến bên ngoài nhiều năm, nay đã quá tuổi nhược quán, hẳn nên thành hôn, sinh con nối dõi để kéo dài huyết mạch hoàng thất Đại Chiêu. Không thể để tái diễn vết xe đổ của Cảnh Hữu Đế năm đó, bởi không có con nối dõi mà gây loạn phiên vương, khiến Thụy Vương từ con thứ nhặt được cơ hội.

Nghe vậy, Thuần Minh Đế chau mày thật sâu, hồi lâu mới thở dài:
“Hôn sự của Thái tử, cũng nên bắt đầu thu xếp rồi.”

Hai phu thê liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một tia phức tạp không nói thành lời.

Nhiều năm qua, để khai chi tán diệp, Thuần Minh Đế hậu cung thê thiếp đông đúc, sinh được chín hoàng tử mười hai công chúa, Hoàng hậu cũng không hề kém cạnh, có hai vị hoàng tử thân sinh.

Hai nhi tử đều xuất sắc, Hoàng hậu sao cam tâm dâng áo cưới cho người ngoài?

Nhưng Thuần Minh Đế từng phát thệ trước mặt Thái hậu, nay triều đình và thiên hạ đều dõi mắt trông chừng. Nếu cưỡng ép đoạt ngôi sẽ mang danh tiếm vị, bị người đời phỉ nhổ. Phu thê đế hậu chỉ đành diễn trọn vai trò từ phụ từ mẫu, xem Thái tử như con ruột.

Dẫu Thái tử có hung tàn vô đạo, hắn vẫn là huyết mạch của tiên đế, là người kế vị chính thống hơn cả Thuần Minh Đế đang là hoàng đế nửa đường đăng vị.

Im lặng một lúc, Hoàng hậu dịu giọng nói:
“Thần thiếp đã rõ. Ngày khác sẽ phái người tìm kiếm trong số nữ tử tuổi vừa độ, chọn ra người thích hợp cho Thái tử. Chỉ là… Bệ hạ cũng biết, tính tình Thái tử như thế, chỉ sợ những khuê tú xuất thân danh môn đều không dám tiếp cận…”

Thuần Minh Đế dĩ nhiên thấu hiểu. Thái tử tâm tính hung ác, kinh thành quý nữ đều tránh còn không kịp. Nếu chọn nữ tử từ gia đình quyền thần, lại e sẽ làm thế lực Thái tử thêm vững.

Trong lúc khó xử, Hoàng hậu suy nghĩ hồi lâu, rồi nhẹ giọng đề nghị:
“Không bằng… trước tiên giao cho Nội Vụ Phủ và Giáo Phường Ty chọn vài cung nữ dung mạo xinh đẹp để hầu hạ thị tẩm, chăm lo sinh hoạt thường ngày cho Thái tử. Đợi khi thương thế Thái tử ổn định, rồi sẽ làm một đợt tuyển tú long trọng, chọn phi tần thích hợp.”

Phu thê nhìn nhau, trong mắt đều hiểu rõ tâm ý đối phương.

An bài cung nữ thị tẩm có ba lợi:

Thứ nhất, có thể cài người thân tín, đảm bảo không sinh hậu hoạn.

Thứ hai, tạm thời làm dịu bớt dư luận, chứng tỏ đế hậu luôn quan tâm hôn sự của Thái tử, không hề có ý tiếm đoạt quyền vị.

Thứ ba, làm phép thử cho tương lai. Để những nhà cao cửa rộng còn mơ tưởng vị trí Thái tử phi có thể nhìn rõ Thái tử hung hăng tàn bạo, không phải lương phối.

Lúc này, Vân Quỳ vốn đang kinh hoàng mấy ngày vì lo Thái tử gọi tới, rốt cuộc cũng được thở phào.

Nghĩ kỹ lại, nàng là một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới, sao có thể lọt vào mắt vị tôn quý kia?

Thế nhưng, chưa yên tâm được mấy ngày, người của Hoàng hậu lại đến tìm. Là một mama quen mặt, Vân Quỳ nhớ đã gặp qua ở Lãm Nguyệt Các.

“Nương nương mời cô nương Vân Quỳ qua cung một chuyến.”

Vân Quỳ ngẩn người, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành:
“Không biết Hoàng hậu nương nương truyền triệu là vì chuyện gì?”

Mama mỉm cười:
“Cô nương dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nương nương không đành lòng thấy minh châu phủ bụi, có ý đề bạt, là hỉ sự đó.”

~~~~~

Hoàng hậu những ngày qua liên tiếp sai Nội Vụ Phủ tuyển chọn không ít nữ tử đưa vào Đông Cung, nhưng không ai trong số đó được Thái tử thu nhận, tất cả đều bị hắn cự tuyệt ngay từ ngoài cửa. Thậm chí, có hai người trong đó là tâm phúc do Hoàng hậu sắp đặt để làm tai mắt bên cạnh Thái tử, nghe nói bọn họ có ý tiếp cận thân mật, liền bị Thái tử phát giác, lập tức sai người kéo ra ngoài xử trí không nương tay.

Việc này khiến Hoàng hậu vừa giận vừa lo, trong cơn tức giận lại xen lẫn nỗi bất an mơ hồ.

Chẳng lẽ Thái tử đã phát hiện điều gì?

Không thể nào.

Nàng tự xét mấy năm qua luôn cẩn trọng giữ mình, tận tâm tận lực làm tròn bổn phận mẫu hậu. Ít nhất trên mặt ngoài không ai có thể bắt bẻ, càng không dám buông lời bất kính.

Hai cung nữ kia vốn đã được sắp xếp vô cùng kín kẽ, thế mà vẫn bại lộ...

Thôi thì, chuyện trước mắt quan trọng nhất vẫn là tạm thời trấn an đám lão thần trong triều. Chỉ cần để họ thấy được là một người  mẫu thân đã tận tình tận nghĩa, còn kết quả ra sao, không phải điều bà có thể kiểm soát.

Chỉ tiếc là những người từng được cử đi, không ai tới gần được Thái tử, ngược lại còn rơi vào kết cục bi thảm như vậy, thật khiến người ta khó tránh khỏi thất vọng.

Nghĩ đến đây, Hoàng hậu chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Đúng lúc ấy, bên người có Tần ma ma lên tiếng góp ý:

“Nô tỳ thấy, lần trước có một cung nữ hầu thuốc cho Thái tử, gan lớn lại lanh lợi, dung mạo cũng rất xinh đẹp. Một phen lăn lộn như thế, cuối cùng vẫn giữ được tính mạng. Chuyện này nói lên rằng nàng cũng có chút tạo hóa. Nói không chừng… có thể vì nương nương mà dùng được.”

Nghe đến đây, trong lòng Hoàng hậu chợt khẽ động, nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp đoan lệ của cung nữ kia.

“Đi, lập tức đem người đó đưa đến cho bản cung.”

Vân Quỳ là người rất biết thân biết phận, trực giác mách bảo nàng rằng Hoàng hậu nương nương triệu nàng vào cung thế này, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Mặc dù lần trước nàng hầu thuốc có công, đã được ban thưởng, nhưng lần này… chỉ sợ lại có liên quan đến Thái tử.

Quả nhiên.

Hoàng hậu ngồi trên giường nệm thêu mẫu đơn chỉ vàng, thấy nàng vào liền đặt chén trà xuống, mỉm cười dịu dàng:
“Lần trước ở Thừa Quang điện, nếu không nhờ ngươi hầu thuốc đúng lúc, Thái tử cũng không thể tỉnh lại nhanh như vậy.”

Vân Quỳ vừa nghe đến hai chữ "Thái tử", thái dương liền giật giật, chỉ đành cắn răng gượng cười, đáp lời:
“Nô tỳ chỉ là chút tài mọn, không dám nhận công.”

Hoàng hậu rũ mắt nhìn nàng, trong lòng cười nhạt. Loại nữ tử như thế, bà đã thấy nhiều: ngoài mặt khiêm nhường, trong bụng lại toan tính thiệt hơn, yêu tiền như mạng, nhưng người như vậy lại dễ đoán dễ dùng.

“Đứng lên đi.”

Vân Quỳ nghe lệnh đứng dậy, khom người nói: “Tạ ơn nương nương.”

Hoàng hậu đánh giá nàng từ trên xuống dưới, gật đầu hài lòng:
“Quả nhiên là mỹ nhân mà. Bổn cung thấy ngươi là người cẩn trọng, gan dạ, để ngươi ở thiện phòng làm việc đúng là uổng phí. Hiện nay Thái tử đang bị bệnh, cung nhân dưới trướng lại vô dụng, đến cả thuốc cũng không ai dám đút, bổn cung lập tức nghĩ đến ngươi.”

Trong lòng Vân Quỳ khẽ trầm xuống, chẳng lẽ Hoàng hậu định để nàng đến Thừa Quang điện, chuyên phụng dưỡng Thái tử uống thuốc?

Hoàng hậu không quanh co nữa, nói thẳng:
“Bổn cung có ý đề bạt ngươi làm cung nữ thị tẩm, từ nay về sau sẽ phụng dưỡng Thái tử tả hữu. Ý ngươi thế nào?”

“Thị… thị tẩm?” Vân Quỳ kinh hoảng, ngỡ mình nghe nhầm.

Hoàng hậu khẽ cười: “Sao vậy, ngươi không muốn à?”

Lưng Vân Quỳ lạnh toát mồ hôi, lời nói cũng lắp bắp:
“Nô tỳ ngu dốt, chỉ quen làm việc lặt vặt ở thiện phòng… không… không biết thị tẩm là gì…”

Nàng từng hy vọng bản thân có thể tìm được một con đường yên ổn để sống, nhưng đạo lý “gần vua như gần cọp” nàng vẫn hiểu rõ. Huống hồ người kia lại là Thái tử, kẻ giết người không chớp mắt… Việc này chẳng khác nào bước chân vào chỗ chết.

Hoàng hậu vẫn giữ nụ cười nhu hòa:
“Với tư sắc của ngươi, chỉ ở thiện phòng thì đúng là đại tài tiểu dụng. Về chuyện phòng the, bổn cung sẽ cho người dạy dỗ ngươi cẩn thận. Được làm người bên gối của Thái tử, sau này tiền đồ vô lượng.”

Tuy ngoài mặt ôn hòa, nhưng Vân Quỳ nghe ra được một tia uy hiếp ẩn sau lời nói.

Nàng còn định cố vùng vẫy:
“Chỉ sợ Thái tử điện hạ ghét bỏ nô tỳ tay chân vụng về, không ưa nô tỳ…”

Hoàng hậu thấy nàng cứ chối từ, liền hơi đổi sắc mặt. Tần ma ma đứng bên nhìn ra sắc ý, lập tức lên tiếng:
“Đây chính là Đông Cung, bao nhiêu người cầu còn không được. Nương nương có lòng nâng đỡ ngươi, là phúc phận mà ngươi tu tám đời mới có được, còn không mau tạ ơn?!”

Nghĩ đến ngày ấy nàng phụng dưỡng Thái tử uống thuốc, con nha đầu này còn hận không thể đem hết bản lĩnh ra lấy lòng, vậy mà giờ lại làm bộ làm tịch, khiến người ngứa mắt.

Vân Quỳ không còn đường lui, đành phải quỳ xuống tạ ơn.

Trước mặt là Hoàng hậu bà mẫu nghi thiên hạ, đâu phải mấy bà quản sự bình thường có thể thương lượng. Một khi rơi vào tầm mắt Hoàng hậu, chuyện này đã không còn đường cứu vãn.

Việc mà nàng lo sợ ngày đêm, cuối cùng cũng xảy ra, mà còn là theo cách đáng sợ nhất.

Chỉ cần nghĩ đến vị Thái tử điện hạ hung ác khát máu kia, lại nhớ tới những lần người trong Thừa Quang điện bị lôi ra ngoài… thi thể chưa kịp nguội, lưng Vân Quỳ đã túa đầy mồ hôi lạnh.

Thái tử điện hạ kia, ngay cả trong mộng cũng hận không thể bóp chết nàng. Nàng nếu bị điều vào Thừa Quang điện, chỉ e chưa qua nổi nửa ngày, đã phải  đứng thẳng đi vào nhưng nằm ngang bị khiêng ra.

Nhưng giấc mộng kia dù rõ mồn một, cũng không thể mang ra nói với người khác. Mộng mị thuộc về quái lực loạn thần, nói ra chỉ tổ khiến người ta cho là nàng mê sảng vì sợ chết, không chừng còn bị đánh thành yêu ma tà vật.

Lúc mơ màng quay về thiện phòng, quản sự ma ma đã được phân phó từ sớm, nói với nàng: từ nay không cần ở giường chung trong nhà dưới nữa, nàng có nơi ở mới rồi.

Trong lòng Vân Quỳ thầm nghĩ:... Cũng chưa cần vội vã chuyển nhà đâu.

Khả năng lớn là nàng còn chưa kịp chuyển chăn gối, thân xác đã "chuyển nhà" đến nơi khác rồi.

Đan Quế nắm lấy tay nàng, rơm rớm nước mắt nói:
“Ngươi yên tâm, ngày sau ta sẽ đốt cho ngươi nhiều giấy tiền vàng bạc, tuyệt không để ngươi dưới suối vàng chịu khổ.”

Vân Quỳ nghe vậy lại càng muốn khóc.

Mười lượng vàng kia của nàng còn chưa ấm tay nữa hic!

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng có nhận thức rõ ràng như vậy: vì tiền mà mất mạng… quả thật không đáng.

Thị tẩm cung nữ tuy là chức vị thấp nhất trong cung, nhưng vẫn thuộc hàng nữ quan có phẩm cấp. Cùng với ti nghi, tư môn và Tư Trướng, bốn người ở tại điện thờ phía sau Thừa Quang điện, phụ trách những việc lặt vặt như trải giường, gấp chăn, thay y phục, rửa mặt cho Thái tử. Danh xưng tuy khác nhau, nhưng trong lòng ai cũng biết rõ mà chẳng ai nói ra, tất cả đều là thị thiếp hầu hạ Thái tử, tùy thời chờ thị tẩm.

Đổi lại bất cứ triều đại nào khác, đây đều là cơ hội ngàn năm có một để đám cung nữ tầng dưới chót đổi đời, gần vua gần lộc, nếu sinh được một hoàng tự, cả đời liền hưởng vinh hoa phú quý.

Chỉ tiếc, cố tình lại gặp phải vị Thái tử này. Đông Cung hiện nay chẳng khác gì Diêm Vương điện.

Vân Quỳ khóc không ra nước mắt.

Ba cung nữ cùng nhóm với nàng đều xuất thân từ Lãm Nguyệt Các, người thì tinh thông cầm kỳ thư họa, người giỏi gảy tỳ bà, người múa giỏi như thần tiên. Còn nàng… ngoài cái túi da đẹp ra thì chẳng có gì đáng kể.

Nhưng sự thật chứng minh: ở trước mặt Thái tử, chỉ có túi da đẹp… càng không ổn.

Mấy cung nữ bị kéo ra xử trí ở Thừa Quang điện trước đó, ai mà chẳng là mỹ nhân hiếm thấy? Thế nhưng Thái tử điện hạ ra tay sát phạt, chưa bao giờ lưu tình.

~~~~

Buổi chiều hôm đó, Tần ma ma dẫn người đến dạy các nàng quy củ.

Cái gọi là “quy củ”, kỳ thực chính là phân công công việc lớn nhỏ trong ngoài Thừa Quang điện.

Tuy nhiên, trước mắt Thái tử đang trọng thương, việc quan trọng nhất vẫn là… hầu bệnh.

Ngụy cô cô là y nữ chuyên môn được mời đến, tận tay dạy các nàng từ cách băng bó, thoa thuốc, đến việc uy nước, uy cơm. Không chỉ thế, bà còn đích thân thị phạm từ việc bưng trà rót nước, trải giường gấp chăn, trồng hoa tỉa cỏ, huân hương châm đèn, từng việc một đều làm mẫu, bắt các nàng làm theo, đến khi hài lòng mới thôi.

“Lòng phải tĩnh, tay phải vững, tư thế phải đoan chính. Thái tử điện hạ ưa yên tĩnh, hầu hạ trong điện không được phát ra tiếng động, càng không được ồn ào huyên náo. Giường, bàn, rèm, mành, một hạt bụi cũng không được có…”

Vân Quỳ chỉ một việc gấp chăn mà bị bắt luyện đến hơn hai mươi lần, trong lòng kêu khổ không ngớt.

Có khả năng nào là… nàng căn bản còn chưa kịp sửa sang giường chiếu cho Thái tử, đã bị kéo ra ngoài đánh chết rồi không?

Nói không chừng, chỉ vì bước chân trái vào Thừa Quang điện trước, nàng liền thành cái cớ để bị loạn côn đánh chết.

Vậy thì học hết thảy những quy củ này có ích gì chứ!

Nhưng Vân Quỳ là một con cá mặn biết bổn phận. Dù trong lòng bất cam, cũng tuyệt không dám phản kháng, nàng không phải kiểu người tham tiến mà cũng không lười biếng trốn tránh. Thế nên, dù chẳng tình nguyện, nàng vẫn nghiêm chỉnh luyện tập trước mặt Ngụy cô cô, giống hệt như một con rối đã chết tâm, lập đi lập lại từng động tác đến chết lặng.

Dẫu sao, đây cũng có thể là những ngày cuối cùng trong đời nàng, mệt một chút, có lẽ cũng nên trân trọng.

Mấy ngày trôi qua, bốn người các nàng đều mệt mỏi đến rã rời.

Rốt cuộc, cung nữ Tư Trướng không nhịn được nữa, thấp giọng hỏi:
“Ngụy cô cô, bao giờ chúng ta mới được vào hầu hạ Thái tử?”

Ngụy cô cô liếc nàng một cái, ánh mắt lạnh nhạt:
“Gấp cái gì? Phần quan trọng nhất còn chưa học đâu.”

Nói rồi, bốn người mỗi người được phát thêm một quyển tập tranh.

Ngụy cô cô trầm giọng nói:
“Những quy củ các ngươi học lúc trước, chỉ là để giữ được cái mạng trước mặt Thái tử điện hạ. Còn thứ kế tiếp đây… mới là bí thuật có thể khiến các ngươi được Thái tử sủng ái.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play