Vân Quỳ không phải nhất thời đầu óc nóng lên mà tự mình tiến tới, là vì nàng thật sự "bị" buộc phải tới.
Có lẽ do quá muốn học hỏi và tiến bộ, trưa nay lúc ngủ, nàng lại một lần nữa tiến vào giấc mộng xuân giữa thế tử phủ Ninh Đức Hầu và Ngọc tần.
Ngày thường khi thấy người khác thân mật, tuy nàng không cố ý lảng tránh, nhưng ít nhiều vẫn còn giữ chút e thẹn. Nhất là lần này, hình ảnh lại không hề che chắn, mà nàng còn ở rất gần, dù biết rõ chỉ là trong mơ, nhưng vẫn có cảm giác như bị người ta bắt gặp, khẩn trương vô cùng.
Thế nhưng lần này, Vân Quỳ lại to gan tiến lên, cẩn thận quan sát để "học tập" thêm một chút.
Nàng ngồi xổm bên mép giường, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ vệt nước miếng nối giữa môi hai người kia. Những động tác đưa lưỡi, cách tay chạm vào những nơi mẫn cảm, từng tiếng rên khe khẽ tràn ra giữa môi răng mà nàng đều nghe rõ mồn một.
Có điều, đến lúc nhìn thấy môi của thế tử Ninh Đức Hầu, nàng có hơi thấy nó ghê ghê rồi khó chịu nên cũng không nhìn kỹ thêm.
Dù nói thế tử cũng được xem là nhân trung long phượng, đẹp trai hơn hẳn đám thị vệ nàng từng gặp, nhưng có lẽ vì bị Thái tử điện hạ "dưỡng hư" mắt thẩm mỹ rồi, nên dung mạo tuấn tú thông thường cũng chẳng khiến nàng rung động nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT