Ôn Vũ ghét cái dáng vẻ bình thản lạnh lùng đó của anh.
Trước đây ghét, bây giờ vẫn ghét.
Cứ như người chìm vào rồi giãy giụa mãi chỉ có mỗi mình cô vậy.
Dù có cố gắng gạt bỏ thế nào cũng không thể thoát ra.
Giống như sa vào bùn lầy, càng vùng vẫy lại càng lún sâu.
Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, Ôn Vũ cười lạnh một tiếng:
“Coi như tôi bị chó dại cắn đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT