Ôn Vũ cùng Tống Thanh Thứ đến bệnh viện.
Đêm Giao thừa, bệnh viện yên tĩnh hơn thường ngày, phần lớn bệnh nhân nếu có thể rời viện đều đã về nhà đón Tết, vì đoàn viên luôn là điều quan trọng nhất.
Cả hai đưa bình giữ nhiệt cho Tống Tuyết Nha. Ánh mắt Ôn Vũ dừng lại trên bàn làm việc, một bó hoa hồng phấn lê xinh đẹp rực rỡ đang nằm ở đó. Trong mùi thuốc sát trùng thoang thoảng hương hoa hồng nồng nàn, còn có một phần bánh mousse, vị chanh phô mai mặn. Tống Tuyết Nha mới ăn được một nửa thì hỏi:
“Chị Ôn Vũ, chị có muốn ăn không? Vị chanh phô mai mặn ngon lắm.” Cô đưa cho Ôn Vũ một cái thìa nhỏ, bảo cô ăn từ đầu bên kia.
Ôn Vũ liếc nhìn bó hoa, lại nhìn sang Tống Thanh Thứ với ánh mắt trêu chọc. Tống Thanh Thứ nhẹ gật đầu như ngầm xác nhận.
Ôn Vũ “chậc” một tiếng rất nhẹ, chỉ vậy mà mặt Tống Tuyết Nha đã đỏ bừng, lí nhí gọi một câu: “Chị Ôn Vũ…”
Ôn Vũ còn chưa nói gì thì cô ấy đã đỏ mặt như phát sốt, vội vã cầm tấm thiệp trên bó hoa xuống, giấu trong tay không cho Ôn Vũ nhìn thấy, lại lén liếc ra phía ngoài chỗ phân công công việc, nơi Tống Thanh Thứ đang đứng cúi đầu nhắn tin, không hề nhận ra em gái mình đang đỏ mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT