Thiếu niên có mái tóc mềm mại xù xù đỉnh đầu, ăn mặc gọn gàng, đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế lô đối diện. Nghe thấy lời anh nói, cậu chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ lúc gặp mặt, ngây ngô như thể vừa trở về nhà.

Áo quần cậu mặc đã được vá nhiều lần, ống quần chắp nối, giữa mùa đông mà giày vẫn chỉ là một đôi vải bạt mỏng.

Trời lạnh đến thế.

Cậu giống như một chú cún lông vàng nhỏ đang trong độ tuổi con, chỉ cần cảm nhận được chút thiện ý từ người xa lạ liền lăn ra để lộ chiếc bụng mềm, nhưng vì sợ bị vứt bỏ nên lại trở nên co cụm, vừa nhắm mắt bám theo sau người thân, vừa dè dặt quay đầu bỏ chạy nếu cảm thấy không an toàn.

Hoắc Chiêu kiềm chế ý muốn đánh giá thiếu niên từ khóe mắt đến cánh môi một lượt, dời ánh mắt đi nơi khác.

Phải dùng sự kiên nhẫn để xác định.

Anh khẽ ho hai tiếng, cúi đầu cười nhẹ không thành tiếng, dịu dàng nói:
“Rất vui được làm quen với cậu.”

Đèn vàng ấm áp trong ghế lô quán cà phê phủ lên cả căn phòng một lớp sáng dịu dàng, ngay cả trong lòng Lý Tễ cũng như nổi lên một bếp lò nhóm lửa, lách tách cháy lên từng chập.

Ngây người một lúc, cậu nhớ ra lý do chính mình đến đây hôm nay, liền đẩy chiếc rương da để ở bên chân lại gần một chút, đôi tay luôn nắm chặt cũng buông lỏng ra, vội vàng nói:
“Thật sự xin lỗi, rương của anh ở chỗ này. Để tôi mời anh một ly.”

Cậu theo bản năng đưa tay vào túi áo khoác tìm tiền, tờ tiền giấy kia vẫn được đặt cẩn thận bên trong, đã bị cậu xoa nắn qua không biết bao nhiêu lần, mỗi lần rút ra lại đếm tới đếm lui, cảm giác hơi mềm và cũ kỹ ấy mang đến cho Lý Tễ một cảm giác an tâm không tên, khóe miệng cũng vô thức cong lên một chút.

Chỉ cần đừng gọi món quá đắt, chắc là đủ.

Thiếu niên nói câu cuối cùng với giọng hơi mềm nhẹ, khiến ánh mắt Hoắc Chiêu trầm xuống, những suy nghĩ tàn nhẫn vừa bị đè nén lại như muốn ngóc đầu trở lại.

Anh cầm lấy thực đơn trên bàn, ánh mắt lướt qua mơ hồ, nhưng lại lặng lẽ quan sát thần sắc của Lý Tễ bằng khóe mắt. Thấy cậu cúi đầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh đầy mong chờ, dáng vẻ thấp thỏm lo âu nhưng lại không muốn bị phát hiện, trong lòng anh cũng phần nào hiểu rõ.

Một đứa nhỏ nghèo khổ, tội nghiệp, còn muốn mời anh uống đồ.

Hoắc Chiêu dừng lật trang menu, cuối cùng vẫn không để những ý nghĩ ác liệt kia trở thành hiện thực, lần nữa mở miệng, lần này mang theo vài phần bất đắc dĩ:
“Tôi có thẻ hội viên của quán này, lâu lắm rồi không dùng, tiền trên đó sắp hết hạn.”

“Chọn quán này là để tiêu hết tiền trong thẻ đấy.”
Thấy thiếu niên vẫn chưa yên tâm, Hoắc Chiêu đặt thẻ lên mặt bàn, quả đúng là thẻ thành viên của nơi này.

Thẻ là thật, nhưng cái gọi là sắp hết hạn thì đương nhiên không có chuyện đó.

Khóe môi anh cong lên, nửa thật nửa giả mà thuận theo tâm ý thiếu niên:
"Cậu nấu món rau dại rất ngon. Nếu thật muốn mời tôi, lần sau mang cho tôi ít đặc sản địa phương đi, lần này để tôi lo.”

Thấy Lý Tễ vẫn còn muốn lắc đầu từ chối, Hoắc Chiêu nhanh tay gọi vài món đơn giản trên menu, rồi cùng với thẻ thành viên đưa cho nhân viên phục vụ.

Thấy dúm tóc trên đỉnh đầu thiếu niên đang lộ vẻ nóng lòng muốn cãi lại nhưng lại cụp xuống như bị dội gáo nước lạnh, anh liền chuyển chủ đề, nhẹ nhàng hỏi:
“Mấy món đặc sản đó là cậu tự mình lên núi hái sao?”

Đôi mắt Lý Tễ lại bừng sáng, bắt đầu lí nhí kể về các món ăn theo mùa: mùa đông có gì, mùa hè có gì, chỗ nào trên núi có nhiều... Giống như gặp lại người bạn thân sau nhiều năm xa cách, vô cùng thân thiết.

Khay cà phê và bánh ngọt được bưng lên bàn. Miếng bánh ngàn lớp cuộn mứt dâu, bánh su kem phủ lá hương thảo được bàn tay có khớp xương rõ ràng đẩy về phía trước mặt Lý Tễ. Cậu đang mải mê nói chuyện thì ngẩn người ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt Hoắc Chiêu.

Hoắc Chiêu cong ngón tay gõ nhẹ mặt bàn:
“Nếm thử cái này đi.”

Thực ra anh rất ít khi ăn đồ ở quán cà phê này, nhưng anh cảm thấy nhìn Lý Tễ ăn những món này sẽ rất thú vị, giống như lúc nghe Lý Tễ nói về những món mà anh chưa từng nghe tên, cũng thấy vô cùng mới lạ.

Cảm giác này rất kỳ diệu.

Lý Tễ bụng đúng là đang đói, nhưng hôm nay cậu đến đây để xin lỗi và mời Hoắc Chiêu, kết quả lại để người ta đãi một bữa, khiến cậu vừa xấu hổ vừa hoảng loạn.

Lúc này Hoắc Chiêu lại cười với vẻ quen thuộc ôn hòa, đôi mắt cũng cong cong:
“Không hợp khẩu vị à? Có muốn đổi món khác không?”

“Không có!”
Cậu lập tức như mèo bị giẫm đuôi, sau đó vì người đối diện mà nhanh chóng ngoan ngoãn trở lại.

Lý Tễ vội cúi đầu, cố gắng ăn thật nhanh, hận không thể úp cả mặt vào đĩa bánh, chỉ còn lại đôi tai đỏ rực lộ ra ngoài.

Vì thế, trong suốt khoảng thời gian Lý Tễ không ngẩng đầu lên, Hoắc Chiêu cũng không còn che giấu gì nữa, cúi mắt chống cằm nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm cậu.

—— Khóe miệng còn dính một chút bơ.

Cửa xe bị kéo ra, lúc Lý Tễ bước xuống vẫn còn mơ mơ màng màng.

Hít vào làn không khí mới mẻ, đôi chân mềm nhũn suýt ngã quỵ, may mà người thanh niên trẻ phía sau đưa tay đỡ lấy eo cậu, lòng bàn tay dù cách lớp quần áo vẫn truyền đến cảm giác ấm áp, khiến cả người cậu lập tức tỉnh táo lại.

Lý Tễ cũng không để ý việc Hoắc Chiêu chạm vào eo mình, trong mắt cậu, hai người đàn ông thì cũng chẳng cần kiêng dè gì. Chỉ là chỗ đó bị đụng vào hơi nhột, khiến cậu giật mình rùng mình một cái.

Hoắc Chiêu lập tức thu tay về không một tiếng động, che đi ý vị tối tăm dưới đáy mắt, cong mắt cười nói:
“Thế nào, đứng cũng không vững nữa rồi? Về nghỉ ngơi cho tử tế đi.”

Ánh trăng đêm khuya chiếu lên gương mặt thanh niên kia, lạnh lùng tự phụ như tuyết băng, khiến Lý Tễ lại không kìm được liên tưởng đến những lần hồi bé lén nhìn sách tranh cổ tích — bên trong có hoàng tử.

Đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đầu nóng lên liền buột miệng nói ra tiếng lòng:
“Hoắc ca, anh đẹp trai thật đấy.”

Câu này hoàn toàn không mang theo ẩn ý gì, chỉ đơn giản là lời khen chân thành của một thiếu niên đối với một thanh niên.

Hoắc Chiêu hơi khựng lại một chút, cuối cùng cũng làm chuyện mà anh vẫn luôn muốn làm — lặng lẽ xoa đầu mái tóc xù xù mềm mềm của Lý Tễ.

“Nếu có chuyện gì thì nhắn WeChat cho tôi, được không?”

Lý Tễ vừa ừ ừ đáp lời, vừa đi về phía khách sạn. Ăn đồ ngọt nhiều quá, trong lòng cứ như bay lên mây, phù phiếm lâng lâng, giống như chính mình cũng biến thành một ổ bánh mì bông xốp, ai gọi cũng không nghe thấy.

Cậu nghĩ, đợi quay xong tiết mục, có tiền rồi, cậu cũng sẽ mời Hoắc ca ăn một bữa. Hoắc ca muốn ăn gì cũng được hết.

Nhưng mấy chuyện này thì không thể nói ra được, nghe cứ như vẽ một cái bánh rán to trên giấy vậy.

Hoắc ca đối xử với cậu tốt như vậy, cậu nhất định phải đáp lại gấp bội mới được.

“Lý Tễ, cậu điếc à? Gọi mà không nghe thấy hả?”

Giọng điệu không hề tốt. Lý Tễ quay đầu lại, thấy là phó đạo diễn Triệu, phía sau còn theo hai người, một người cậu không quen, người còn lại là Thẩm Thanh Không. Gã nhìn thấy Lý Tễ thì cười nhạt một tiếng.

“Tôi không nghe thấy thật.” Lý Tễ chậm rì rì đáp, “Nhưng tôi không điếc, ông tưởng chửi tôi mà tôi không hiểu chắc?”

Không chỉ nghe được, Lý Tễ còn cảm thấy vị phó đạo diễn Triệu này cực kỳ thiếu lễ phép.

Bình thường gặp loại người như vậy thì cậu cũng lười so đo, hoặc có để ý cũng vô ích. Nhưng hôm nay vừa ở bên Hoắc Chiêu một lúc, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một thứ dũng khí khó tả.

Cậu cảm thấy Hoắc Chiêu là kiểu người luôn bình tĩnh, làm gì cũng điềm đạm, nên cậu cũng muốn học theo anh.

Phó đạo diễn Triệu hoàn toàn không ngờ Lý Tễ – người lúc nào cũng ngoan ngoãn dễ bắt nạt – lại dám phản bác mình, ngẩn người ra một lúc, đang định mắng thì người phụ nữ dịu dàng đứng cạnh đã mở miệng trước:

“Con làm gì vậy? Sao lại nói chuyện với đạo diễn kiểu đó?”

Thẩm Thanh Không đỡ gọng kính gọng vàng mảnh trên sống mũi, khẽ nói với người phụ nữ kia:
“Mẹ, mẹ quản cậu ta làm gì. Cậu ta có phải người nhà họ Thẩm mình đâu.”

Lời này rơi vào tai Lý Tễ chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai, khiến cậu khựng bước chân tại chỗ. Âm thanh như vang vọng trong đầu, còn dáng vẻ người phụ nữ mặc quần áo đắt tiền kia cũng trở nên mơ hồ méo mó trong tầm nhìn của cậu.

Người phụ nữ đó chính là Thẩm mẫu – cũng là mẹ ruột của cậu.

Dáng dấp bà thật ra không giống cậu là mấy, ít nhất trong mắt Lý Tễ là vậy. Bà mặc váy áo không chê vào đâu được, từ áo choàng đến chiếc nơ đều mang sắc tím u nhã quý phái. Dù lúc này đang cau mày, ánh mắt nhìn Lý Tễ giống như đang nhìn một con côn trùng bay loạn, nhưng khí chất vẫn không hề thấp kém.

Mẹ ruột của cậu.

Bốn chữ ấy lặp đi lặp lại trong đầu Lý Tễ như một vòng xoáy không dứt. Thẩm mẫu đúng là cao quý tao nhã như trong vô số lần cậu tưởng tượng trước đây — nhưng lại dường như hoàn toàn khác biệt.

Thẩm mẫu đầy phiền chán đánh giá từ đầu đến chân bộ đồ trên người cậu thiếu niên, sắc mặt vô cùng khó coi. Bà từng nghĩ đứa nhỏ này lớn lên ở vùng núi quê nghèo thì chắc cũng từng nếm qua khổ cực, nhưng không ngờ lại thấp kém đến mức không lên nổi mặt bàn — mặc đồ tả tơi thế này mà cũng dám tới quay chương trình, đúng là làm mất mặt nhà họ Thẩm.

Một bộ quần áo mới chỉ tốn bao nhiêu tiền? Cùng lắm vài trăm, rẻ bèo. Thế mà cũng tiếc tiền mua mặc cho chỉnh tề?

Tiền để đâu hết rồi? Bà từng nghe nói bọn ở nông thôn toàn đám choai choai vô dụng, ngày ngày hút thuốc, nhậu nhẹt, chơi game — tám chín phần là Lý Tễ cũng thế thôi.

Nói cho cùng là vì không coi trọng chương trình này, một bộ đồ đàng hoàng cũng không buồn mặc, khiến bà còn từng nghĩ sau khi chương trình kết thúc sẽ đưa đứa nhỏ này về nhà họ Thẩm, cho nó hưởng chút tình mẫu tử.

Đã thế còn không biết quy củ, giữa chốn đông người lại dám cãi lại người lớn, quả nhiên là đứa trẻ hoang dã không có giáo dưỡng. May mà trước đó bà chưa nhận về, không thì không biết đã bị thiên hạ chê cười thành dạng gì rồi.

Nghe xong lời vô tâm của Thẩm Thanh Không, bà cau mày, nhận ra lời mình nói có phần không hợp lý, liền vội bổ sung:
“Dù chỉ đến ở tạm nhà họ Thẩm một tháng, cũng phải giữ quy củ nhà họ Thẩm chúng ta.”

Lý Tễ muốn nói: không có đâu, con đâu có đến nhà họ Thẩm ở, chỉ là ở khách sạn thôi. Lời Thẩm mẫu nói sai rồi. Nhưng cậu há miệng, lại chẳng nói được gì.

“Đứa nhỏ này thật chẳng ra làm sao, tôi thấy mất mặt muốn chết.”

Hai chữ “mất mặt” như tảng đá nện xuống ngực Lý Tễ, khiến chút ấm áp vừa mới có được trong xe Hoắc Chiêu lập tức tan thành mây khói. Đầu ngón tay lạnh buốt, lạnh lan ra khắp người.

Cốt truyện… Thẩm mẫu trong truyện cũng hay nói cậu mất mặt như vậy. Và sau đó luôn là câu: “Thẩm Thanh Độ thì giỏi biết bao nhiêu…”

Giờ cậu mới thật sự nhận ra: những gì từng đọc trong tiểu thuyết, đều là sẽ thật sự xảy ra.

Không chỉ cha mẹ nuôi không thương cậu, mà cả cha mẹ ruột cũng không thương cậu. Họ đều cảm thấy cậu chỉ khiến họ mất mặt.

Giống như quả bóng bay bị đâm thủng, chút dũng khí ít ỏi vừa có bỗng chốc xẹp lép, biến mất hoàn toàn. Cậu lại trở về làm quả hồng mềm yếu ớt — Lý Tễ.

Cậu chẳng muốn nói gì nữa.

“Sao lại không nói gì?” Giọng Thẩm Thanh Không vang lên trên đỉnh đầu, mang theo chút trào phúng, “Mấy hôm trước ở tiệc tiễn khách chẳng phải nói nhiều lắm à?”

Lý Tễ im lặng không nhìn ai trong số họ, quay người đi về phía phòng khách sạn. Phó đạo diễn Triệu liền gọi với theo từ phía sau:
“Cậu còn chưa quay cảnh tư liệu đời sống đấy! Đi đâu vậy? Vội đi đầu thai chắc ——”

Cậu chợt nhớ ra, mình còn phải xin tiền từ tổ tiết mục, nếu không có tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. Nghĩ đến đây, cậu dừng bước lại.

Thẩm Thanh Không càng đắc ý: “Giả bộ gì chứ? Chẳng phải vẫn phải quay lại quay thôi ——”

Lời còn chưa dứt đã nghẹn lại trong cổ họng. Lý Tễ ngẩn người khó hiểu, ngước mắt thì thấy — Hoắc Chiêu lẽ ra đã rời đi, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Không biết vì sao, sự xuất hiện của anh khiến câu nói dở của Thẩm Thanh Không bị nuốt ngược vào bụng.

Không thể nào chỉ vì Hoắc Chiêu quá đẹp trai khiến người ta choáng váng được… Trong nguyên tác tiểu thuyết, kiểu tình tiết này vốn chỉ dành cho Thẩm Thanh Độ thôi mà.

Thẩm mẫu cười mỉa một tiếng, thầm nghĩ lần tình cờ chạm mặt này đúng là chẳng đúng lúc gì cả.

Ở thành phố này, còn ai không biết đến Hoắc đại thiếu gia? Nếu sớm biết cái khách sạn nát này có thể đụng mặt người thừa kế Hoắc gia, bà nói gì cũng sẽ kéo Thanh Độ theo cho bằng được. Thanh Độ ngoan ngoãn dễ thương thế kia, biết đâu vừa gặp đã khiến Hoắc Chiêu xiêu lòng.

Mà nếu thực sự câu được Hoắc Chiêu, chẳng những Thanh Độ có phúc, mà chuyện làm ăn của Thẩm gia cũng có thể theo đó mà lên như diều gặp gió.

Ai ngờ, người đứng ở đây lại là cái thằng Lý Tễ mặt mũi xám xịt kia chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play