Lý Tễ vừa nghĩ đến những lời Chu Hành Giản nói, liền chột dạ không chịu nổi. Nghe Hoắc Chiêu hỏi câu “Muốn ăn gì?”, cậu chẳng còn nhiệt tình liệt kê món ăn như mọi khi.
Cậu lén lút không trả lời, hơi nghiêng đầu làm bộ như không nghe thấy, định quay về phòng thu dọn chút đồ, rồi cứ thế xách túi lủng lẳng lăn ra khỏi phòng Hoắc Chiêu.
Cậu biết bản thân trốn tránh thế này là rất mất mặt, nhưng hiện tại Lý Tễ thật sự không biết phải đối diện thế nào với Hoắc Chiêu — người mà cậu đang “ăn cơm mềm”.
Ban đầu, cậu vốn tin chắc Hoắc Chiêu là trai thẳng, nhưng Chu Hành Giản lại nói, trai thẳng sẽ không như vậy. Hoắc ca chỉ giả vờ thẳng là để cậu không thấy áp lực. Nhưng mà… Lý Tễ cũng nên biết tự giác một chút.
Nói chung, Lý Tễ nghe rồi, nghĩ lại, cảm thấy Chu Hành Giản nói cũng có lý. Nếu đã có người nhắc, mình không thể giả vờ như không biết nữa.
Hôm nay Lý Tễ mặc một bộ quần áo màu cam tươi, là Hoắc Chiêu chọn trong tiệm, rất tôn làn da trắng của cậu. Anh hỏi hai câu, thấy Lý Tễ vẫn cúi đầu lủi nhanh về phòng như quả cam nhỏ chạy trốn.
Hoắc Chiêu rũ hàng mi mỏng, ánh mắt như chấm sơn, ý cười vừa thoáng qua đã tắt, môi mỏng khẽ nhếch:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play