Lý Tễ cuộn mình lại thành một quả cầu nhỏ, ôm lấy chiếc chăn thoang thoảng hương bồ kết dễ chịu không nỡ rời, sau đó lại dần dần thả lỏng toàn thân trong mùi thơm trong trẻo, yên bình ấy, nhưng đôi mày thanh tú vẫn nhíu lại, như thể đang mơ thấy điều gì không hay.
Thiếu niên phía trước vừa tắm xong, trên người mặc áo ngủ là do Hoắc Chiêu chọn, khắp người vẫn còn vương mùi sữa tắm thanh mát, dịu nhẹ, đến cả chiếc chăn cũng thấm đẫm mùi hương thuần khiết dễ chịu đó.
Cậu còn lẩm bẩm trong mơ: “Hoắc ca, chúng ta không ăn đồ nước Đức đâu, không ăn được, để tôi nấu cơm cho anh ăn nhé…”
Hoắc Chiêu khẽ cụp mắt, ánh mắt trở nên ảm đạm.
So với bất cứ ai, anh càng hiểu rõ — nếu lúc này anh đánh thức Lý Tễ, giả vờ làm ra dáng vẻ đáng thương yếu đuối mà trước kia thiếu niên quen thấy ở anh, dụ dỗ cậu chủ động dâng môi, mở chân ra để anh cởi quần áo, thì xuất phát từ lòng tin nơi người bạn duy nhất và nỗi sợ mất đi người ấy, e là Lý Tễ cũng sẽ không từ chối.
Cậu chỉ im lặng chịu đựng, cắn góc chăn, đến cả khóc cũng sẽ không khóc thành tiếng.
Nhưng điều đó không phải là vì thích, càng không phải là vì yêu — mà là vì “không muốn mất đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT