Lý Tễ nói những lời này rất rõ ràng, giọng điệu mạch lạc, thần sắc cũng bình thản. Cậu có một đôi mắt đen trong veo và sáng rõ, khi nhìn người khiến cậu trông có vẻ bình tĩnh và lý trí, nhưng lại không hề lạnh nhạt, dịu dàng như dòng nước ấm, len lỏi trong đầu người khác, khiến ai cũng không thể không thầm nghĩ một câu: thật đặc biệt.
“Cho nên các người đang cố tình làm khó tôi, nhắm vào tôi sao?” Lý Tễ hỏi Hoắc Thanh, nhưng ánh mắt lại không nhìn hắn.
Nói không tức giận gần như là chuyện không thể.
Ác ý vô cớ như sạn cát mắc trong yết hầu, như xương cá nghẹn nơi cổ họng – dù người có chậm chạp mấy cũng sẽ từ từ cảm nhận được nỗi đau đớn đó. Chỉ là, có người chọn vạch trần, có người giả vờ không biết, và cũng có người biết nhưng vẫn làm như không hay.
Không khí gần như ngưng lại trong giây lát.
Ánh mắt Hoắc Thanh thay đổi, sắc mặt cũng trầm xuống, khó coi đến mức dọa người. Chu Hành Giản bất giác bật thốt một tiếng “mẹ kiếp”.
Hoắc Thanh thật sự không ngờ Lý Tễ – người hắn cho là ngốc nghếch, không lanh lợi – vừa mở miệng đã có thể nói như thế, làm hắn nghẹn họng không nói nên lời, còn dám hỏi ra loại câu chất vấn thẳng thắn như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play