CHƯƠNG 4: CỨU NGƯỜI
Dịch giả: Luna Wong
Cố Kiều ra ngoài đốn củi, một mặt là thực sự thiếu củi, về phương diện khác, cũng là muốn vào núi tìm chút gì có thể lấp đầy bụng.
Tuy nói trong nhà còn chưa có nghèo đến nông nỗi đói, bất quá cũng xấp xỉ. Một mình Tiêu lục lang ăn, có thể chống đỡ mấy ngày, coi như là nàng cũng có chút trứng chọi đá.
Lúc này chính trực cuối mùa thu.
Không chỉ là chắc do không chút ô nhiễm, Cố Kiều cảm giác trời ở đỉnh đầu đặc biệt xanh, là màu xanh nàng chưa từng thấy qua. Không khí cũng rất tươi mát, để kẻ khác vui vẻ thoải mái.
Mạc danh kỳ diệu tới đây, cũng không biết đám người điên ở sở nghiên cứu kia có nhớ nàng hay không. Hơn phân nửa là nghiến răng nghiến lợi, trách nàng không phát thành quả nghiên cứu mới nhất cho bọn hắn lại đột nhiên tiêu thất đi.
Bất quá, mặt ngoài nàng là bác sĩ y học sở nghiên cứu của M đại học, thực tế lại là một đặc công. Nàng tám tuổi đã vào tổ chức, tất cả kinh lịch sau này đều chỉ vì che giấu cho thân phận chân thật của nàng.
Dĩ nhiên, nàng không có ý định vết đao liếm máu cả đời. Nàng cùng tổ chức ước định, đây là cuộc làm ăn cuối cùng của nàng, làm xong nàng liền rời đi, không ngờ máy bay xảy ra chuyện…
Bây giờ nghĩ lại, máy bay rủi ro quá trùng hợp chút.
Chỉ là lúc này nói cái này cũng mất ý nghĩa, nàng chết đều chết rồi, không có khả năng trở về tìm ai báo thù.
Sẽ không có người sẽ vì cái chết của nàng mà cảm thấy khổ sở.
Ba mẹ nàng ở năm nàng hai tuổi đã ly dị, sau đó đều tự gây dựng gia đình, có nhi nữ mới, cho tới bây giờ nàng đều là dư thừa.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, số phận của nàng cùng nguyên chủ thật là có chỗ tương tự. Cha nương của nguyên chủ đi sớm, nguyên chủ ở Cố gia cũng là dư thừa.
Nguyên chủ đã chết, cũng không ai sẽ chân chính cảm thấy khổ sở cho nàng.
Cố Kiều cười tự giễu một cái, giữa chân mày có chút lạnh.
Bởi vì lo lắng sắp mưa, Cố Kiều không đi quá sâu vào trong cánh rừng. Bất quá may là như vậy, cũng vẫn là để cho nàng phát hiện không ít thứ tốt: Có nấm, có nấm, còn có mộc nhĩ sinh trưởng ở trên cây bị chặt hoang dại.
Mộc nhĩ vừa mập lại dày, hầu như hiện đầy hơn nửa cây cọc, Cố Kiều bội thu.
Một mảnh này hiển nhiên bị thôn dân chặt qua, vậy thì mấy cái cây bị chặt rất nhiều, mộc nhĩ mọc ra cũng nhiều.
Cố Kiều hái từng mảnh, trong chốc lát, rổ liền trầm điện điện.
Thấy hái được không sai biệt lắm, Cố Kiều đúng lúc thu tay lại, nhặt chút củi đốt, dùng sợi dây cột chắc củi đốt cùng cái sọt, cõng ở trên lưng chuẩn bị xuống núi.
Bookwaves.com
Nhưng mà Cố Kiều vừa quay người lại, đột nhiên cảm giác lòng bàn chân của mình bẹp một tiếng, làm như đạp phải vật gì.
Ngay sau đó nàng nghe được một tiếng kêu đau, thập phần rất nhỏ cùng suy nhược.
Nàng nháy một chút mắt, chậm rãi lấy chân ra.
“Không xui xẻo như vậy chứ…”
Nàng hít sâu một hơi, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy trong một mảnh cỏ dại, một lão gia gia râu bạc bị bản thân đạp hôn mê…
Cố Kiều: “…”
Không phải, sao có thể có người nằm ở trong này?
Nàng còn trùng hợp không thể tin đạp phải đối phương?
Lương tâm của Cố Kiều thập phần không có trở ngại bước qua người hắn.
Bất quá không được hai giây, Cố Kiều lại mặt không thay đổi trở về.
“Trước tiên phải nói, ta không phải xuất phát từ lương tâm cứu ngươi.”
“Sột soạt—— ”
Trong cái túi ghim chặt bên cạnh lão giả, có gà rừng vỗ cánh kêu một tiếng.
Cố Kiều nhíu mày, mạn bất kinh tâm quét túi một mắt, trong nháy mắt túi không có động tĩnh.
Sau đó nàng nhìn hướng lão gia gia râu bạc trước mặt, trên mặt đối phương lưu lại một dấu chân bị Cố Kiều đạp, thập phần thê thảm.
Nhìn quần áo, như một thôn dân thông thường.
Nhưng giữa hai lông mày, lại có một cổ khí uy nghiêm không nói ra được.
Cố Kiều để củi trên lưng xuống, bắt đầu bắt mạch cho đối phương.
Nàng đến trường thì học Tây y, bất quá phía sau vì chấp hành một nhiệm vụ hết sức đặc thù, ở nhà của thánh thủ y học Trung Quốc đã lấy lý do bái sư học nghệ ẩn núp dài đến năm năm.
Nhìn từ mạch tượng của hắn, thân thể không có bệnh hiểm nghèo. Cố Kiều thôi trắc, là cảm nhiễm phong hàn, đột phát sốt cao, không cẩn thận ngã xuống trong này, còn ngã cho cánh tay bên trái trật khớp.
Cố Kiều từ trong sọt lấy dược tương nhỏ của bản thân ra, cầm một túi chườm nước đá đặt lên trán cho hắn.
Sau đó, Cố Kiều lấy cánh tay của hắn qua, chém một khối củi, kéo vạt áo hắn xuống, tiến hành xử lý cánh tay.
Làm xong những thứ này, Cố Kiều lại đo nhiệt độ cơ thể cho hắn một lần, phát hiện vẫn sốt cao không hạ, vì vậy tiêm cho hắn một mũi dịch tễ hạ sốt.
Cách đó không xa có lều cỏ nhỏ cho thôn dân lên núi nghỉ chân.
Cố Kiều kéo người tới đó.
Hạ sốt, người cũng sắp tỉnh, Cố Kiều đứng dậy xuống núi. Trước khi đi, Cố Kiều để cây dù của mình lại cho hắn.
“Ta, không chữa bệnh chùa cho người khác.”
Dứt lời, lấy một túi gà rừng đi.
Cố Kiều vừa tới nhà, nước mưa rơi xuống, trong chốc lát liền hình thành thế giàn giụa. Quần sơn xa lớn, thôn xóm nhà lá, tất cả đều bao phủ ở trong một mảnh mưa bụi.
Cố Kiều trực tiếp đi nhà bếp.
Tiêu lục lang đã thu thập sạch sẽ chén đũa, lò bếp cũng lau, xiêm y cũng thu.
Cố Kiều buông củi cùng túi xuống, kéo tủ chén nhìn, buồn bực nói: “Đều ăn hết rồi?”
Nàng để lại thật nhiều.
Không nghĩ tới tiểu tử kia nhìn gầy teo, khẩu vị không nhỏ.
Quả nhiên là độ tuổi đang lớn sao?
Cố Kiều nhướng mi, tìm một lồng sắt nhốt con gà rừng vào.
Cố Kiều tách củi to củi nhỏ ra, cái nào phải chẻ thì để riêng.
Bookwaves.com
Chờ nàng chẻ xong củi đã chạng vạng, mưa còn chưa ngừng, trong phòng vừa ẩm vừa lạnh . Nàng tìm cái bồn để đốt, định nhóm chút lửa cho bản thân. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi tới trước phòng của Tiêu lục lang, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng của hắn.
“Có muốn sưởi ấm hay không a?”
Nàng nhẹ giọng hỏi.
Trong phòng không có phản ứng.
Nàng lại kêu một tiếng, như trước không phản ứng.
Cố Kiều thấy cửa khép hờ, nhẹ nhàng đẩy ra, thăm dò nhìn, thấy dưới ngọn đèn mờ nhạt, thân ảnh đơn bạc gầy kia đã nằm ngục trên cái bàn cũ rách ngủ.
Trong tay còn cầm một quyển sách chưa xem xong.
Sách kia rõ ràng ố vàng, bìa cũng đã rách, dùng giấy da dán lại.
Ở nông thôn người đọc sách rất cực khổ, vưu kì loại như Tiêu lục lang này, trường kỳ bị Cố gia cùng nguyên chủ nghiền ép, đến tư thục đều không đi được, học vấn toàn bộ dựa vào chính mình.
Cố Kiều do dự một chút, rón rén đi tới, từ trong ngăn kéo cầm một kiện áo bông khoác lên trên người hắn.
Tiêu lục lang tỉnh dậy đã nửa đêm.
Mấy ngày trước đây hắn ngủ không ngon, cũng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ gục xuống bàn ngủ. Hắn mở mắt thì phát hiện trên người sinh ra một kiện áo bông, mi tâm cau lại, đáy mắt xẹt qua một tia cảnh giác.
Hắn nhíu mày nhìn về phía sách trong tay, chợt nghe lóc bóc một tiếng thanh thúy truyền đến, hắn quay đầu, chỉ thấy trên mặt đất chẳng biết lúc nào lại thả một chậu than.
Gian nhà lạnh như băng, thoáng cái bị hỏa quang chiếu ấm.
Ánh mắt của Tiêu lục lang rơi vào trên chậu than, lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ.
Trong nhà chỉ có một chậu than, cho Tiêu lục lang rồi, Cố Kiều bên này cũng không có nữa.
Cố Kiều giấu dược tương nhỏ xong nhanh chóng chui vào chăn, bọc bản thân như một con nhộng nhỏ.
Có lẽ là ban ngày lăn qua lăn lại mấy chuyến, làm thân thể nhỏ này mệt đến ngất ngư, bởi vậy tuy có chút lạnh, nàng cũng vẫn rất nhanh ngủ mất.
Cố Kiều rất nhiều năm không nằm mơ, nhưng mà đêm nay nàng gặp giấc mộng.
Nàng mộng một đại phu trên trấn tới, Tiêu lục lang đi tìm hắn chữa chân, kết quả dược phô chỗ của đại phu phát sinh y nháo, ngộ thương không ít người.
Tiêu lục lang què một chân, vốn chạy không nhanh bằng người khác, thoáng cái bị người chém thương luôn cái chân nguyên bản hoàn hảo còn lại.
Lúc này đây vết thương tuy chưa lấy mạng của Tiêu lục, lại làm hắn bỏ lỡ cuộc thi ba ngày sau.