CHƯƠNG 3: DƯỢC TƯƠNG

Dịch giả: Luna Wong
Cái rương này không lớn, nhìn qua thập phần cũ nát, phảng phất là bị hung hăng ném rơi ở nơi này, lồi lõm không bằng phẳng, nước sơn cũng tróc, không biết còn tưởng là người nào nhặt được trong đống rác.

Nhưng mà chính là một cái rương nát như thế, lại làm cho đáy lòng của Cố Kiều dâng lên quen thuộc vô hạn.

Cố Kiều lăng lăng mở cái rương ra, kết quả là thấy dược phẩm bên trong, đầu óc của nàng lúc này ông ông.

Không phải chứ?

Dược tương của nàng!

Sao nó lại ở chỗ này?

“Ta không có nằm mơ chứ?”

Cố Kiều véo bản thân một cái, thật đau! Không phải nằm mơ!

Cái rương cũng là thật, dược liệu bên trong tất cả cũng đều là thứ thiệt!

Cố Kiều nghĩ tới, lúc máy bay gặp chuyện không may dược tương nhỏ đã ở bên cạnh nàng, chẳng lẽ đây là duyên cớ, nên nó cũng tới đây sao?

Chỉ là… sao nó nát thành như vậy? Thổ hào kim lấp lánh chíu mù mắt người đâu?

Từ trước dược tương nhỏ vẫn là vàng lóng lánh, Cố Kiều liền ngại nó xấu, hôm nay trở nên rách rưới, Cố Kiều cảm thấy nó càng xấu.

Nhưng mà không chịu nổi đáy lòng cuồn cuộn dâng lên cảm giác thân thiết, Cố Kiều nhịn không được kéo cái rương thật chặt: “Tỷ tỷ không bao giờ chê ngươi xấu nữa, sau này tỷ tỷ đều đối xử tốt với ngươi!”

Cố Kiều lau chủi tỉ mỉ dược tương một phen, cũng may nó chỉ là rơi hỏng bề ngoài, đồ bên trong như nhau cũng không tổn hại.

Cố Kiều từ trong dược tương nhỏ cầm mấy khối sa bố và một lọ điển phục(thuốc đỏ-lodophor), khử độc cho vết thương, lại chọn một tuýt thuốc mỡ kháng khuẩn bôi lên cho mình. Sau đó uống hai viên thuốc hạ sốt, vốn tưởng rằng phải băng bó, phía sau phát hiện không cần thiết.

Xử lý xong thương thế, Cố Kiều có chút đói bụng, nàng bỏ dược tương vào trong ngăn kéo, dự định đi trù phòng tìm chút đồ ăn. Bất quá trước đó, nàng cần thay một thân xiêm y khô mát sạch sẽ.

Bookwaves.com
Cố Kiều do dự một chút, đi qua nhà chính, gõ vang cửa phòng của Tiêu lục lang.

“Chuyện gì?”

Trong phòng truyền đến thanh âm lạnh như băng của Tiêu lục lang.

Cố Kiều nói: “Ta muốn tìm ngươi mượn thân xiêm y, trong ngăn kéo ngoại sam cũng chưa giặt, ta không có đồ thay.”

Một lúc lâu Tiêu lục lang không có trả lời, ngay Cố Kiều cho là hắn sẽ không đem xiêm y cho nàng mượn, cửa phòng mở ra, Tiêu lục lang đưa một bộ trường sam khô mát tới trên tay nàng.

Chất liệu của trường sam có không tốt mấy, nhan sắc cũng có chút cũ, lại giặt rất sạch sẽ.

Nếu ở kiếp trước, Cố Kiều tuyệt không mặc một xiêm y nam nhân, ai có thể biết tình thế mạnh hơn người, không mặc cái này, chẳng lẽ muốn mặc cái đã sớm mốc ở trong ngăn kéo sao?

Thay xong xiêm y, Cố Kiều thuận lợi giặt sạch y vật bẩn, đi ra trù phòng.

Trù phòng còn cực sạch sẽ, chắc là Tiêu lục lang thu thập.

Lu gạo sạch gạo, bất quá thành như Tiêu lục lang nói, còn có nửa vò bột ngô, không chỉ có như vậy, Cố Kiều còn ở trong tủ chén phát hiện hai cái trứng gà cùng một bó hành thơm.

Cố Kiều lấy trứng gà ra, nướng hai cái bánh bột ngô trứng gà, rắc lên chút hành lá cắt xong, còn dư lại một chút, để cho nàng nấu nửa nồi bánh canh mì bột ngô.

Cố Kiều bưng thức ăn làm xong lên nhà chính.

Cửa phòng của Tiêu lục lang khép hờ.

Trong trí nhớ, hai người luôn luôn tự ăn riêng, Tiêu lục lang làm cơm, sẽ lưu một chén cho nguyên chủ trong nồi, nhưng đại đa số thời gian nguyên chủ cũng sẽ đi Cố gia ăn.

Cố Kiều dừng một chút, vẫn là gõ vang cửa phòng của Tiêu lục lang.

“Chuyện gì?”

Thanh âm thanh lãnh của Tiêu lục lang từ trong phòng truyền ra.

Cố Kiều nói: “Ta làm cơm tối, có muốn cùng nhau ăn hay không?”

Cố Kiều cực hiếm xuống bếp, mặc dù xuống cũng không làm cho hắn một phần, nên, hắn dự định chờ Cố Kiều đi ra rồi mới tự làm.

Tiêu lục lang nghi ngờ nhìn cửa phòng đóng chặt.

Bookwaves.com
“Không ăn ta ăn trước.” Cố Kiều trái lại muốn chờ hắn tới, thế nhưng nàng đã đói bụng đến nỗi da bụng dán da lưng rồi, chỉ kém không té xỉu xuống đất.

Nàng phải mau chóng bổ sung thể lực.

Cố Kiều cương ngồi xuống, còn chưa cầm lấy đũa, cửa phòng cọt kẹt một tiếng mở.

Tiêu lục lang đi ra.

Tiêu lục lang cũng không phải tới ăn cơm.

Chỉ bất quá, khi ánh mắt của hắn lơ đãng rơi vào trên người Cố Kiều, thoáng cái dừng lại.

Trường sam hắn cho Cố Kiều chính là một kiện mình đã mặc không được, nhưng ở trên người Cố Kiều vẫn là quá lớn, thân thể nhỏ gầy yếu có vẻ trường sam cực to, nhìn qua có chút ngốc.

Đại khái là để cho tiện làm việc, nàng vén hết tóc cùng tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn dài nhỏ, cổ tay rất ốm.

Không có ương ngạnh điên cuồng như ngày xưa, chỉ là lặng yên ngồi ở chỗ kia, chăm chú ăn đồ trong chén.

Đều không giống như nàng.

Mâu quang của Tiêu lục lang hơi dừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng dời đi.
Lúc này, Cố Kiều phát hiện hắn, nói với hắn: “Tới a, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”

Đối diện Cố Kiều bày một bộ chén đũa khác, nhìn ra được hai lần nàng đều không phải là thuận miệng gọi chơi, làm đồ ăn cho Tiêu lục lang thật.

Nhưng mà Tiêu lục lang không nhúc nhích.

Cố Kiều minh bạch hắn đang lo lắng cái gì, quan hệ của nguyên chủ cùng hắn không tốt, đột nhiên làm đồ cho hắn ăn, là cực để người khả nghi, nhưng Cố Kiều không có cách nào giải thích mình đã không phải người trước.

Suy nghĩ một chút, Cố Kiều nói rằng: “Trong nhà củi lửa không nhiều lắm, hiện tại không ăn, một hồi lại lãng phí củi lửa một phen.”

Không biết có phải những lời này xúc động Tiêu lục lang hay không, sau cùng Tiêu lục lang ngồi xuống đối diện nàng.

Nguyên chủ sơ ngộ Tiêu lục lang thì là có bị dung mạo tươi đẹp của hắn kinh, không thôi cũng sẽ không nhặt hắn trở về. Nguyên chủ ghét bỏ Tiêu lục lang ở trong mắt ngoại nhân là xuất phát từ chân của hắn có tật, theo Cố Kiều lại không phải.

Nguyên chủ sỏa, Cố Kiều lại không ngốc, có một số việc nguyên chủ nhìn không thấu triệt, Cố Kiều lật ký ức liền cái gì cũng hiểu.

Tiêu lục lang, căn bản cố ý khích nộ nguyên chủ.

Hắn không muốn cùng nguyên chủ viên phòng, không muốn nguyên chủ thân cận với bản thân.

Kỳ thực vừa lúc, nàng cũng có ý đó.

Đừng thấy miệng nàng đùa giỡn hắn, thật để cho nàng và hắn làm chút gì, nàng sợ là làm không được.

Cố Kiều rất nhanh ăn no, cầm chén đũa của mình đi nhà bếp, cõng một cái sọt đi ra.

Tiêu lục lang không có hỏi nàng đi đâu làm cái gì, nàng cũng không nói, giữa bọn họ nhất quán như vậy.

Vậy mà Cố Kiều đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nói: “Mới vừa rồi không lừa ngươi, củi thực sự sắp đốt hết. Nhân lúc trời chưa tối, ta đến sau núi nhặt chút củi. Một hồi có thể sắp trời mưa, nếu như ta không trở về, ngươi nhớ thu xiêm y.”

Tiêu lục lang thật sâu nhìn nàng một cái.

Từ trước Cố Kiều cũng không nhìn ra sắc trời có biến, cũng sẽ không dặn mình trước khi đi.

Sau khi Cố Kiều ra cửa, trong phòng cũng chỉ chừa lại Tiêu lục lang, cùng với một bàn cơm nước cũng không biết có thể ăn được hay không.

Trong nhà nghèo khó, Tiêu lục lang cũng không định gặp Cố Kiều hơn nữa, cũng sẽ không không qua được với lương thực.

Hắn nhíu mày, cầm lấy đũa, gắp một khối bánh hành lá trứng gà.

Bắt đầu chương mới rồi, tất cả mọi người còn đó không?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play