【Đã thành công ngăn cản Việt Kiều sử dụng thuốc kích thích thần kinh, duy trì tỉnh táo. Tiến độ cốt truyện chính tăng thêm 5%.】
Thuận lợi phá hỏng kế hoạch một vòng của Nguyên Diệc Kỳ, cho dù chỉ là một bước tiến rất nhỏ, cũng đủ khiến Lạc Thức Vi âm thầm vui sướng không thôi.
Khóe môi Lạc Thức Vi không nhịn được hơi nhếch lên. Ánh mắt vừa chuyển hướng, lại bất ngờ chạm phải một đôi mắt sâu thẳm màu xám xanh, chứa đầy vẻ dò xét và nghiên cứu.
Nguyên Diệc Kỳ lúc này không tập trung vào Việt Kiều, mà không biết đã nhìn chăm chú vào cậu từ bao giờ. Khi thấy Lạc Thức Vi quay đầu lại, hắn khẽ giơ kịch bản trong tay lên, khóe môi nở nụ cười mơ hồ khó đoán.
Ung dung bình tĩnh, hàm ý sâu xa.
Giống như đang bị một kẻ nguy hiểm rình rập như con mồi, cả người Lạc Thức Vi lập tức nổi da gà, bất giác rùng mình một cái.
Ngay sau đó, cậu nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô tội, nở nụ cười sáng rỡ đến mức có thể làm tan băng tuyết, rồi làm như không có chuyện gì quay đi chỗ khác.
Giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tiếp theo, buổi quay diễn ra suôn sẻ khác thường. Công việc hôm đó kết thúc sớm. Khác hẳn với sự lạnh nhạt trong những buổi quay trước, lần này Lạc Thức Vi dường như trở thành "đứa con cưng của cả đoàn".
Không chỉ có tổ trưởng hóa trang đích thân phục vụ, mà ngay cả Đái Vi—một tiểu hoa đang nổi lên trong vai phụ nữ chính—cũng chủ động bắt chuyện, mỉm cười rạng rỡ nói:
“Thức Vi, ngày mai chúng ta còn cảnh chung, buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm, tiện thể ôn lại lời thoại không?”
Cô vốn dĩ đã rất xinh đẹp, theo phong cách nữ minh tinh gợi cảm. Chỉ cần khẽ chớp mắt một cái, đã mang theo nét quyến rũ vô hạn.
Sự chú ý này đương nhiên không phải thật sự nhắm vào Lạc Thức Vi, mà là nhằm vào sự ưu ái đặc biệt mà Cố Du dành cho cậu. Lạc Thức Vi hiểu rõ điều này, lập tức muốn từ chối, nhưng không ngờ người khác lại phản ứng còn nhanh hơn cậu.
Đúng lúc ấy, Cố Du vừa bước vào, cười nói:
“E rằng các người phải hẹn dịp khác thôi, Tiểu Lạc vẫn còn thiếu tôi một bữa ăn đấy, đúng không?”
Lạc Thức Vi phối hợp, lộ ra vẻ mặt rầu rĩ, oán trách:
“Anh còn nhớ vụ đó sao, có phải tôi sắp bị ăn đến phá sản không đây?”
Đái Vi thấy vậy, tự nhiên không tiện tiếp tục đeo bám. Cô cắn môi, cười gượng, thức thời nói:
“Vậy thì để dịp khác nhé, cùng một đoàn phim mà, sau này còn rất nhiều cơ hội ăn cùng nhau.”
Sau khi Lạc Thức Vi rời đi cùng Cố Du, Đái Vi vẫn đang tẩy trang ở một góc.
Trợ lý nhỏ tiến đến, khó hiểu hỏi:
“Chị, cậu ta chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, nhiều nhất cũng chỉ mới leo được đến bên cạnh ảnh đế Cố, bản thân chẳng có gì cả. Sao chị lại phải hạ mình tiếp cận cậu như vậy, còn bị từ chối mất mặt nữa…”
Đái Vi liếc cô một cái đầy khinh thường, nói:
“Em thì biết gì, chị tiếp cận cậu ta là để có đường lên được Cố Du. Huống hồ, để giành được vai diễn này, chị đã đắc tội hoàn toàn với công ty, nếu không tìm được chỗ dựa…”
Âm thanh của cô dần nhỏ lại, ánh mắt lóe lên bất định, dường như đang bị nỗi bất an và lo lắng bủa vây.
-
Cố Du tự mình lái xe đưa Lạc Thức Vi đi ăn, không mang theo cả trợ lý. Khi dừng lại ở đèn đỏ, anh nghiêng đầu liếc nhìn thanh niên đang mải nghịch điện thoại. Trên màn hình vừa lướt qua chính là trang Baidu về Đái Vi.
Người đàn ông nhướng mày, hỏi:
“Cậu thích Đái Vi?”
Lạc Thức Vi tất nhiên sẽ không nói rằng mình tra tư liệu nữ phụ từ hệ thống nhưng không có kết quả nên đành tự mình lên mạng tìm. Nghe vậy, cậu chỉ cười ngượng, trả lời:
“Chỉ là thấy cô ấy xinh đẹp thôi mà.”
Cố Du thản nhiên đáp:
“Đúng là rất xinh đẹp, nhưng không phù hợp với cậu.”
“Hả???”
Lạc Thức Vi lập tức dựng tai lên, bộ dạng tò mò muốn hóng chuyện, lại cố tình ra vẻ ngây thơ hỏi:
“Vì sao vậy?”
“Cậu không cho cô ta được thứ cô ta cần, ngược lại sẽ bị cô ta bóp cạn giá trị rồi hại chết.”
Cố Du nhìn cậu thanh niên trợn tròn mắt, trông như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ, liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Anh đưa tay xoa đầu Lạc Thức Vi, ghé sát bên tai cậu, giọng trầm thấp nói:
“Cậu có biết, cô ta giành được vai diễn này bằng cách nào không?”
“Không phải thử vai à?”
“Lúc đó đạo diễn Nguyên nhắm đến một người khác, là đồng nghiệp cùng công ty với cô ta, tư chất tốt hơn, kỹ năng diễn xuất vượt trội hơn, lại còn từng có ơn nâng đỡ với cô ta.”
Cố Du nói ra một cái tên, vừa lái xe vừa thờ ơ nói:
“Cậu có thể tra thử tên đó.”
Lạc Thức Vi bắt đầu tìm kiếm, thấy hàng loạt tin đồn tiêu cực: từ chuyện kết hôn bí mật, sinh con trong hôn nhân, đến việc ngoại tình, cờ bạc, hút ma túy… Thật thật giả giả đều có, nhưng vẫn còn đang gây tranh cãi.
Đồng tử của cậu hơi co lại, đã đoán được phần nào sự thật.
“Đái Vi vì đoạt vai diễn mà không từ thủ đoạn, thậm chí hãm hại tiền bối từng giúp đỡ mình, khiến quan hệ với công ty cũng hoàn toàn rạn nứt. Vai diễn này, công ty chỉ nể mặt đạo diễn Nguyên mà để cô ta giữ lại, để không ảnh hưởng đến tiến độ quay Vượt Rào. Nhưng sau khi quay xong…”
Cố Du lắc đầu đầy ẩn ý, không cần nói cũng rõ.
【Ngọa tào! Ca à, mấy tin hậu trường này thiệt là nổ não! Giới giải trí đúng là quá kích thích!】
Lạc Thức Vi trong lòng gào thét điên cuồng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ hoảng hốt, run rẩy hỏi dò:
“Cố lão sư, nếu cô ta ác độc như vậy, tại sao đạo diễn Nguyên vẫn để cô ta ở lại đoàn phim?”
Cố Du nghiêm túc chỉnh lại:
“Đạo diễn Nguyên không biết chuyện.”
“À… ra là vậy.”
“Cho nên, Tiểu Lạc à, cậu đừng thân thiết với cô ta quá, sẽ bị cô ta hại đó, biết chưa?”
Xe dừng lại ven đường, Cố Du hơi nghiêng đầu, đặt một tay lên vai Lạc Thức Vi, nhìn cậu với ánh mắt đầy tin cậy và ngưỡng mộ, giọng nói dịu dàng:
“Cậu muốn gì, tôi đều có thể cho cậu… chỉ cần cậu ngoan.”
Lạc Thức Vi bối rối nhìn anh:
“Cố lão sư…”
“Gọi là ‘ca’ đi.” Cố Du chân thành tha thiết:
“Tôi thật sự thích cậu, Tiểu Lạc. Chính là cái kiểu thích mà cậu đang nghĩ đến đấy. Tôi biết, có thể nhất thời cậu chưa tiếp nhận được. Về nghĩ kỹ đi, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ cho cậu tất cả những gì cậu muốn…”
“Tài nguyên? Tiền bạc? Còn cả sự tôn trọng mà cậu luôn khao khát.”
Cố Du hiển nhiên là đã điều tra kỹ. Mỗi lời anh nói ra đều đánh trúng vào những mong muốn sâu xa nhất của nguyên chủ.
Nhưng mà...
-
Vừa trở về khách sạn, Lạc Thức Vi lập tức ấm ức báo cáo với hệ thống:
“Ca ơi, diễn xuất của anh ta dầu mỡ quá đi mất! Dù sao cũng không thể so được với Nguyên Diệc Kỳ—loại người dẫn dắt từng bước, tẩy não âm thầm, làm tôi suýt nữa thì bật cười ngay tại chỗ!”
【……】 Hệ thống: lười phản ứng luôn rồi.
Lạc Thức Vi vẫn còn đang bá bá bá không ngừng mở miệng hỏi:
“Ca, kết cục của Cố Du và Đái Vi là gì? Sau này bọn họ còn cảnh quay nào nữa không, cho tôi xem thử đi.”
【Tạm thời chưa mở khóa.】
Lạc Thức Vi nghẹn họng: “……”
“Thôi vậy, thu hoạch lớn nhất hôm nay chính là—tôi phát hiện kiểu như Nguyên Diệc Kỳ, có tố chất diễn xuất lại thêm thần kinh điên cuồng như vậy chỉ có một, mấy người khác dễ đối phó hơn nhiều.”
Còn về ám chỉ của Cố Du? Mặc kệ anh ta muốn đi tìm chết.
Dù miệng thì nói vậy, nhưng thật ra cậu cũng không định thật sự “hiến thân” cho người đàn ông đó! Dù sao thì, cậu còn có một nam chính—có thể dùng để giải quyết hết thảy vấn đề.
Lạc Thức Vi tràn đầy khí thế, nhất định phải như một người cha tận tụy bảo vệ mầm non của mình—bảo vệ thật tốt Việt Kiều nhà cậu.
Đêm đã khuya, sau khi tắm nước ấm xong, Lạc Thức Vi chuẩn bị lên giường ngủ thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ người đại diện.
Nhìn thấy người gọi đến, cậu sững sờ mất một phút mới phản ứng lại—thì ra mình còn có người đại diện.
Cứ nhìn việc đến trợ lý sinh hoạt cũng không có là biết cuộc sống thê thảm cỡ nào, cơ bản là bị người đại diện “thả rông” không quản lý.
Lạc Thức Vi với gương mặt đầy nghi ngờ bắt máy, định bụng vừa mở miệng sẽ nói đối phương gọi nhầm người.
Không ngờ câu đầu tiên người đại diện mở miệng lại là:
“Cậu leo được Cố Du rồi à? Tối qua còn ăn tối với nhau?”
Lạc Thức Vi choáng váng: “Tin tức của anh linh thật đấy.”
“Nói thừa,” đầu dây bên kia chửi thề một câu, không thèm tán gẫu, trực tiếp nói vào vấn đề:
“Cố Du là gay, luôn thích kiểu tiểu bạch thỏ vô hại, vì cảm thấy loại đó chơi lên không nguy hiểm. Nếu anh ta đã để mắt đến cậu thì cứ đồng ý đi. Anh ta rất hào phóng trong việc cho tài nguyên. Lạc Thức Vi à, ngày cậu nổi tiếng sắp đến rồi!”
…Má nó, giới giải trí hiện thực như vậy sao? Người đại diện huấn luyện nam nghệ sĩ bán thân?
Lạc Thức Vi kinh hãi thở dài một tiếng, sau đó nghiêm túc nói:
“Ca, anh hiểu lầm rồi, anh ấy hẹn tôi ăn cơm không phải vì có hứng thú với tôi đâu……”
“Thế thì vì cái gì?” Giọng người đại diện tràn đầy nghi hoặc.
Lạc Thức Vi nghiêm nghị đáp:
“Anh ấy nói, anh ấy thích anh, nếu tôi đồng ý đưa anh lên giường cho anh ấy, thì sẽ cho tôi một vai nam chính hẳn hoi. Ca, là người đại diện đáng tin cậy nhất của tôi, người đồng hành duy nhất mà tôi có thể tin tưởng, giờ chính là lúc anh hy sinh vì tôi đó! Tôi tin tưởng anh có thể làm được!”
Đầu dây bên kia sững sờ một chút, lập tức hiểu ra mình bị trêu, giận dữ chửi ầm lên:
“Lạc Thức Vi! Cậu mẹ nó…… Đô đô đô đô……”
Lạc Thức Vi lạnh lùng cúp máy, gương mặt khinh thường:
“Phi, anh là cái thứ gì, ngay cả hệ thống của tôi còn chưa bắt tôi hiến thân, anh dựa vào đâu mà sai khiến tôi? Có đúng không, thống ca?”
【Hệ thống:……】
Lạc Thức Vi nhập vai “bạch liên hoa”, giả vờ khóc lóc đầy kịch tính:
“Ca, sao anh không nói gì? Chẳng lẽ anh cũng giống cái tên biến thái kia, muốn vì lợi ích mà bắt Tiểu Điềm Điềm đáng yêu của anh đi hiến thân cho Cố Du sao huhu…… Nếu là anh bảo, tôi có thể làm!”
Nói rồi còn bày ra vẻ mặt bi tráng như sắp lên pháp trường.
【Đừng làm trò.】 Hệ thống chậm rãi nói:
【Cố Du là nhân vật phản diện then chốt trong cốt truyện, trong kế hoạch nhằm vào nam chính, có tác dụng rất lớn.】
“Được rồi ca, cảm ơn ca, toi hiểu rồi!”
Lạc Thức Vi lập tức hiểu ra điểm mấu chốt, còn được lợi mà ra vẻ:
“Nhưng mà ca à, không phải nói chưa mở khóa thông tin về Cố Du sao? Ca nói với tôi vậy thật sự ổn à?”
【Chủ Thần trừ của tôi ba điểm.】 Hệ thống đáp.
Lạc Thức Vi cảm động phát khóc.
Thống ca nhà cậu thật quá nuông chiều cậu! Vì muốn tiết lộ thông tin quan trọng cho cậu mà không ngại bị Chủ Thần trừng phạt!
Đây là gì? Đây là huynh đệ tình đậm sâu!
Nhờ thống ca phá lệ tiết lộ nội tình, Lạc Thức Vi đại khái đã rõ bước đi tiếp theo của mình. Nếu Cố Du là một cái “bẫy”, vậy thì chắc chắn không thể để anh ta lại gần Việt Kiều.
Phòng cháy, phòng trộm, phòng Nguyên Diệc Kỳ—nay phải thêm cả một Cố Du nữa.
Lạc Thức Vi cảm thấy bản thân như một ông bố lo lắng đến đứt ruột vì đứa con trai đơn thuần.
Nhưng vừa đến phim trường, cậu đã phát hiện có gì đó không đúng.
Ánh mắt mọi người nhìn cậu… rất là là lạ.
Lạc Thức Vi thay xong trang phục diễn, cẩn thận quan sát xung quanh, thì thào nói:
“Ca, ánh mắt bọn họ là sao vậy? Sao tôi cảm thấy có gì đó rợn rợn…”
【Giống hệt ánh mắt cậu khi hóng mấy chuyện bát quái.】
Lạc Thức Vi: ???
Mặt cậu ngây ra như phỗng bước ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Cố Du.
Cố Du cười tủm tỉm nhìn cậu, còn thân mật xoa đầu cậu. Trong một góc khuất không người, anh nhẹ nhàng, nửa đùa nửa thật thì thầm:
“Tiểu Lạc, xem ra cậu đã nghĩ thông suốt rồi. Nhưng loại thủ đoạn này quá vụng về, nếu muốn gì cứ nói thẳng với anh, không cần cực khổ như vậy.”
Lạc Thức Vi lần này thật sự ngốc luôn, cậu chớp mắt ngập ngừng hỏi:
“Cố lão sư, anh đang nói gì vậy ạ?”
Cố Du nhíu mày nhìn cậu, giống như đang nhìn một đứa trẻ cố tình giả ngây giả dại.
Oan uổng quá! Tuy cậu có hơi nghiện vai “bạch liên”, nhưng lần này thật sự là không có làm gì hết!
Cố Du thở dài:
“Ảnh chụp tối qua lúc hai ta ăn cơm đã lên báo rồi, cậu còn muốn giả vờ đến bao giờ nữa?”
Lạc Thức Vi giật mình, mở điện thoại ra xem, tức thì buột miệng chửi:
“Đệch”
Tin tức đó hoàn toàn nghiêng về phía cậu, nói rằng cậu và ảnh đế Cố Du nảy sinh tình cảm trong lúc hợp tác, ám muội không rõ ràng. Mấy bức ảnh được đăng cũng đầy ám chỉ thân mật.
Rõ ràng không phải paparazzi chụp lén được, mà là bài PR có dàn dựng.
Lạc Thức Vi lập tức nghĩ đến người đại diện “ăn không tiêu” nhà mình. Có khả năng đối phương bị cậu chọc giận cúp máy nên không cam lòng, tự ý làm trò này.
Cậu còn chưa kịp giải thích, thì một luồng cảm giác nguy hiểm như kim châm ập đến sau lưng. Lạc Thức Vi quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Việt Kiều.
Cậu theo bản năng rụt cổ lại, cảm giác như vừa bị bắt gian tại trận.
Nhưng đã muộn để giải thích, bởi vì cảnh quay sắp bắt đầu.
Cảnh này có ba nhân vật chính: Cố Du tiếp tục vai tra công, Việt Kiều là vai chính thụ, còn Lạc Thức Vi đóng vai “tiểu tam” học sinh hắc hóa.
Cậu phải quyến rũ tra công trước mặt Việt Kiều, liếc mắt đưa tình với anh ta.
Mà nhân vật của Việt Kiều lúc này đang có khuynh hướng trầm cảm, nghi ngờ người yêu ngoại tình, nhưng vì hai người đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, tức giận chỉ có thể nuốt vào trong lòng. Trong căn phòng họp chật hẹp, ba người đều có tâm tư riêng, bầu không khí ngầm căng như dây đàn.
Lạc Thức Vi vốn nghĩ cảnh này sẽ khó quay—vì hôm qua không quay được nên phải tạm dừng. Nhưng cậu không ngờ…
Khi Nguyên Diệc Kỳ vừa hô “bắt đầu”, người nhập vai nhanh nhất lại là… Việt Kiều.
Thẩm Độ Thu đang họp cùng tổng tài Lục Triệu, bàn về báo cáo tài chính cuối năm. Anh mang vẻ mặt xanh xao bệnh trạng, trầm tĩnh mà ưu sầu.
Nhưng Lục Triệu lại hơi mất tập trung—ánh mắt anh ta luôn dừng ở tiểu thư ký mới bên cạnh.
Mấy ngày Thẩm Độ Thu đi công tác, Lục Triệu đưa sinh viên Nam Nghiên chịu đủ sự bắt nạt về bên cạnh làm thư ký riêng. Không ngờ thanh niên ấy lại nảy sinh tình cảm với anh, lúc nào cũng bám lấy, thậm chí còn liếc mắt đưa tình khi anh đang họp với người yêu.
Lục Triệu không thể phủ nhận—anh ta thấy hoảng, nhưng cũng rất hưởng thụ thứ cảm giác kích thích này.
Lạc Thức Vi nhập vai Nam Nghiên, một tiểu yêu tinh chính hiệu, cố tình chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người như để giành lấy sự tồn tại.
Pha trà sơ ý làm vỡ ly, nước nóng văng lên cổ tay. Tổng tài lập tức muốn giúp cậu xử lý vết thương—nhưng người nhanh hơn là Thẩm Độ Thu.
Việt Kiều vào vai Thẩm Độ Thu như phản xạ, kéo cậu ra xa khỏi Lục Triệu, cúi đầu hỏi han:
“Đau không? Đi lấy khăn lạnh chườm đi, đừng để phồng rộp.”
Cả Việt Kiều và Cố Du đều sững người.
Vì đoạn này… hoàn toàn không có trong kịch bản!