Bên trong xe, bảo mẫu và người đại diện đang có một cuộc tranh cãi kịch liệt với Việt Kiều.

Hay đúng hơn phải nói, là người đại diện – Mai Vân Đình – đang một mình nổi giận. Nếu không phải đang ở phim trường, e rằng cô đã gào thét đến mức vang vọng cả không gian ngoài kia.

“Việt Kiều! Anh lại uống cái thứ đó sao? Anh muốn chết à, có phải không?”

Trong mắt giới giải trí, Mai Vân Đình là một người đại diện sắc sảo, mạnh mẽ và đầy quyền uy. Vậy mà lúc này, cô chỉ tay về phía chiếc bàn nhỏ với một lọ thuốc nước, vẻ đẹp trên gương mặt cô nhuốm màu tái xanh giận dữ.

Cái đó thì tốt đẹp gì chứ? Đó là thuốc an thần!

Người ta từng thấy bệnh nhân trầm cảm uống thuốc để điều trị bệnh, nhưng chưa từng thấy người bình thường lại dùng thuốc này chỉ để tìm cảm giác trầm cảm!

Việt Kiều điên thật rồi!

Nghĩ đến đây, cô không còn quan tâm tới hình tượng, lao tới chộp lấy lọ thuốc, định vứt nó vào thùng rác.

Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng, ẩn chứa sự cảnh cáo vang lên:

“Mai Vân Đình.”

Chỉ ba từ, mà khiến hành động của cô khựng lại ngay lập tức. Tay cô đang định ném lọ thuốc chợt dừng giữa không trung. Quay đầu lại, ánh mắt cô chạm phải đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm của Việt Kiều.

Việt Kiều lúc này đang quấn lại băng ở cổ tay, nét mặt điềm tĩnh nhưng ánh nhìn sắc bén, từng từ anh nói ra như đinh đóng cột:

“Mai Vân Đình, giữa tôi và cô chỉ là quan hệ hợp tác. Không cần can thiệp quá sâu vào công việc của tôi. Nếu cô không thể phân rõ giới hạn, tôi hoàn toàn có thể đổi người đại diện bất cứ lúc nào.”

Sắc mặt Mai Vân Đình tái nhợt, không nói được lời nào.

Anh nói đúng. Giữa họ đúng là chỉ có quan hệ hợp tác đơn thuần, thậm chí không hẳn là cộng sinh. Mọi lợi ích cô có được cũng chỉ vì cô là người đại diện của Việt Kiều – mà anh thì vốn là con trai út của danh gia vọng tộc nhà họ Việt.

Việt Kiều bước vào giới giải trí không phải để nổi tiếng, mà chỉ vì đam mê diễn xuất. Anh muốn dùng thực lực để chứng minh bản thân, chứ không phải trở thành một minh tinh thần tượng trong mắt công chúng.

Và để có thể thể hiện trọn vẹn vai diễn chính – Thẩm Độ Thu – một nhân vật từng bị hiện thực nghiền nát đến tan nát, Việt Kiều thậm chí không tiếc dùng thuốc hướng thần để tự mình cảm nhận được trạng thái trầm cảm đó.

Mai Vân Đình khẽ thì thầm lời khuyên cuối cùng, giọng yếu ớt như bất lực:

“Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện…”

Nhưng cô vẫn buông tay, không thể lay chuyển được ý chí cứng rắn của anh.

Việt Kiều nắm lọ thuốc trong tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve nó. Ánh mắt anh hạ xuống, sâu thẳm và bình lặng đến lạ, chẳng rõ là vì đã quá quen với cái chết, hay vì quá tự tin vào bản thân. Anh thì thầm:

“Tôi nhất định sẽ diễn ra một Thẩm Độ Thu chân thật và hoàn mỹ nhất.”

Người đại diện đành lặng lẽ xuống xe, nhưng vừa mở cửa thì bất ngờ đối mặt với một chàng trai trẻ.

Cậu thanh niên vóc dáng cao gầy, khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ mềm mại vô hại, khẽ cười chào Mai Vân Đình, để lộ chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu.

“Chị Mai, tôi là Lạc Thức Vi, diễn viên vai Nam Nghiên. Tôi đến tìm Việt ca để luyện lời thoại.”

Một cái tên chẳng có tiếng tăm gì. Lại là một ngôi sao nhỏ mới vào nghề, muốn dựa hơi Việt Kiều chăng?

Mai Vân Đình hừ lạnh, châm chọc:

“Việt Kiều hiện tại không rảnh. Nếu thật sự muốn diễn lời thoại, cậu có thể tìm bạn diễn khác, chắc chắn sẽ phối hợp với cậu.”

Một câu khiến Lạc Thức Vi bẽ mặt, mà cũng mỉa mai cả nam chính – Cố Du.

Nhưng ngay khi cô vừa dứt lời từ chối, Việt Kiều lại ngẩng đầu, từ bên trong xe nhìn ra.

Ánh mắt anh như xuyên qua ngàn núi vạn sông, rồi chính xác dừng lại nơi cậu thanh niên đang đứng với vẻ mặt đầy thất vọng.

“Thức Vi, vào đi.”

Anh vừa gọi ai?

Mai Vân Đình theo bản năng quay đầu, nhìn thấy vị “cao lãnh chi hoa” – bông hoa lạnh lùng nổi tiếng – lúc này lại nở một nụ cười dịu dàng chân thật.

Nụ cười ấy khiến giá lạnh tan chảy, như một đóa hoa quỳnh bừng nở, đẹp đến không thực tế, khiến người ta như lạc vào mộng.

Mai Vân Đình hoàn toàn sững sờ.

Người luôn đối với mọi người lạnh như băng, từ khi nào lại có biểu cảm dịu dàng đến thế?

Lạc Thức Vi thì không chút ngại ngùng nhảy lên xe, cười rạng rỡ như mặt trời nhỏ, đưa kịch bản đến trước mặt Việt Kiều:

“Việt ca, buổi chiều chúng ta có cảnh chung, tôi đặc biệt đến để luyện thoại với anh đó.”

Việt Kiều khẽ xoa đầu cậu, mỉm cười trêu chọc:

“Thiếu điều nữa là mọc tai thỏ, vui quá mà nhảy cẫng lên.”

Nói rồi, anh tiện tay đặt lọ thuốc sang một góc.

Nhưng Lạc Thức Vi lập tức nhìn thấy nó, cúi xuống xem tên thuốc, sắc mặt cậu liền thay đổi:

“Cái gì đây? Đây là thuốc hướng thần?! Thứ này mà uống vào là nguy hiểm lắm đó!”

Vừa nãy cậu còn định biến Việt ca từ cây non thành đại thụ, vậy mà giờ lại phát hiện “mầm cải trắng” nhà mình sắp bị đầu độc!

“Việt ca, anh điên rồi sao? Đây là do Nguyên Diệc Kỳ đưa à? Anh đừng có nghe lời hắn như vậy! Hắn sớm muộn gì cũng hại chết anh!”

Mai Vân Đình đứng bên chỉ hừ lạnh trong lòng: Hừ, cần gì cậu phải nói? Chị đây khuyên tám trăm lần còn chẳng lọt tai kia kìa!

Quả nhiên.

“Thức Vi, đừng nói bậy.”

Việt Kiều nghiêm túc đáp:

“Thuốc không phải Nguyên đạo đưa. Là tôi tự quyết định dùng để nhập vai, không liên quan đến ai khác. Nguyên đạo luôn là người công chính, mọi thứ ngài ấy làm đều vì đoàn phim, vì bộ Vượt Rào. Cậu đang hiểu nhầm ngài ấy.”

Lạc Thức Vi: Hả?!

Cậu không thể tin nổi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Việt Kiều. Không những không kéo được anh về “phe mình”, mà ngược lại còn bị giáo huấn?

【Ca! Việt Kiều, tên đại móng heo này, dám vì Nguyên Diệc Kỳ mà hung tôi!】
【Tôi cứu mạng anh mà, anh lại chọn tin hắn hơn tôi?! Anh là tra nam! Tôi không muốn làm Tiểu Điềm Điềm của anh nữa!】

Hệ thống bị tiếng khóc diễn xuất làm đau cả tai, lười biếng hỏi: 【Cậu muốn bỏ cuộc à?】

Chỉ một giây sau, Lạc Thức Vi ngẩng đầu, mặt trắng bệch, lộ vẻ day dứt:

“Việt ca, xin lỗi. Là tôi quá lời. Toi cứ nghĩ chúng ta là bạn bè, nên mới quá quan tâm mà nói thiếu suy nghĩ…”

“Tôi không có ý xấu với Nguyên đạo. Tôi cũng giống anh, đều kính trọng ngài ấy.”

Nói rồi cậu lảo đảo bước xuống xe, giọng khàn khàn:

“Xin lỗi.”

Việt Kiều khựng người, nhận ra lời mình vừa rồi quá nặng. Anh vội vàng giữ cậu lại, giọng dịu xuống:

“Tiểu Vi, anh không có ý đó. Tất nhiên chúng ta là bạn bè.”

“Bên cạnh tôi, trước giờ đều là những mối quan hệ lợi ích. Chỉ có cậu, là người thực lòng muốn giúp anh. Từ ngày cậu cứu mạng tôi, tôi đã coi cậu là người bạn duy nhất.”

Việt Kiều vốn kiêu ngạo, chưa từng giải thích với ai, vậy mà giờ lại chủ động bộc bạch. Anh khẽ ho một tiếng, đôi tai đỏ bừng, mặt cũng nhuộm hồng. Anh quay mặt đi, giọng lạnh thường ngày cũng dần trở nên dịu dàng:

“Cậu quan tâm tôi, tôi vui lắm. Thật đấy. Không hề giận cậu đâu.”

Lần đầu tiên dỗ dành người khác, rõ ràng chỉ là bằng hữu thôi, vậy mà anh lại tay chân lóng ngóng chẳng khác gì một chàng trai thẳng lần đầu chăm sóc bạn gái. Hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu, ánh mắt anh cuối cùng dừng lại nơi chiếc lọ thuốc trên bàn, trong mắt ánh lên một tia kiên quyết.

Anh đưa tay ra, cầm lấy lọ thuốc và ném thẳng vào thùng rác, rồi nghiêm túc nhìn Lạc Thức Vi, trịnh trọng hứa hẹn:

“Thức Vi, tôi hứa với cậu, từ nay về sau sẽ không bao giờ đụng đến loại thuốc đó chỉ để nhập vai nữa.”

“Được, tôi tin anh.” Lạc Thức Vi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nở một nụ cười rạng rỡ với anh rồi dịu dàng nói:
“Việt ca, tôi hiểu được sự cố chấp của anh với diễn xuất, nhưng tôi chỉ mong rằng tất cả những gì anh làm, đều sẽ không vượt qua giới hạn tổn hại đến chính bản thân mình.”

Mai Vân Đình (người đại diện): ????

…Nói đâu rồi cái tính sắt đá, cái ý chí kiên định sắt thép?

Chị vừa mới ngăn cản anh ta, thì anh ta lập tức nói muốn đuổi việc chị. Còn cái "tiểu bạch liên" (hoa sen trắng giả nai) này vừa nói mấy câu mềm mỏng xin lỗi là anh đã đau lòng muốn chết rồi sao?

Mai tỷ nhìn hai người "bằng hữu" này ríu rít, bỗng thấy trong lòng như tự đóng lại.

Hệ thống lúc này quan sát toàn bộ "màn trình diễn biến sắc mặt kiểu Tứ Xuyên" của ký chủ cũng bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

【Cậu thật sự là trai thẳng sao?】

Lạc Thức Vi vừa luyện thoại với Việt Kiều, vừa từ tốn trả lời trong đầu:
【Ca à, tôi tất nhiên là trai thẳng rồi. Nhưng sao ca lại nghĩ trai thẳng thì không thể đóng vai hoa sen trắng được? Đây rõ ràng là định kiến giới tính!】

【Hơn nữa, để tôi nói cho ca nghe, ca bị mấy tiểu thuyết mạng đầu độc rồi. Các nhân vật nữ mới là người ngại ngùng nhất, lúc cần biểu hiện thì lại ngại lên tiếng, chỉ biết kêu trời, khấu đầu rồi xin 666. Còn trai thẳng á? Không biết xấu hổ đâu!】

【Giữa sống chết cận kề như này, bảo tôi đóng một vai tiểu bạch liên thì đã sao? Miễn hoàn thành được nhiệm vụ, cho dù có bị nam chính ‘diễn’ một phen cũng chẳng hề gì!】

【Huống hồ với cái đẳng cấp như Việt Kiều – một đại móng heo điển hình – chẳng phải tôi chỉ cần khóc lóc, bán thảm vài câu là anh ta ngoan ngoãn ném thuốc đi đấy sao?】

【Ba ba anh ấy còn không biết xấu hổ, Nguyên Diệc Kỳ lấy gì đấu lại tôi? Ngây thơ!】

【……】
Lần đầu tiên trong đời gặp được một kẻ tự xưng "trai thẳng" mà lại tao nhã đến mức này, hệ thống cũng bị chấn động đến lặng người.

-

Nguyên Diệc Kỳ gần đây lại có thêm niềm vui mới—quan sát Lạc Thức Vi.

Một kịch bản được thiết kế hoàn chỉnh sẽ theo logic nội tại mà đi đến cái kết đã định sẵn. Nhưng nếu trên đường xảy ra biến số, thì sự việc lại càng trở nên thú vị hơn.

Nguyên Diệc Kỳ rất tò mò—Lạc Thức Vi rốt cuộc đã làm thế nào để rời khỏi quỹ đạo ban đầu của kịch bản?

Vì vậy hắn đặc biệt dành ra nửa ngày để lật lại toàn bộ tư liệu liên quan đến người này.

Nếu Lạc Thức Vi có mặt lúc đó, chắc chắn sẽ trố mắt kinh ngạc. Bởi vì những tư liệu này còn đầy đủ và chi tiết hơn cả ký ức mà hệ thống đã cung cấp cho cậu.

Một chồng tư liệu dày cộm ghi lại đầy đủ nửa đời đầu của Lạc Thức Vi: từ nơi sinh, hàng xóm láng giềng, trường học, mối tình đầu, cha mẹ và các mối quan hệ thân thích—tất cả đều được ghi chép cặn kẽ.

Ngón tay thon dài của Nguyên Diệc Kỳ dừng lại trên trang tài liệu, làn da trắng lạnh của hắn còn trắng hơn cả giấy. Hắn mở một tờ, động tác ung dung, khoan thai như thể đang thưởng trà.

“Lạc Thức Vi lớn lên trong một gia đình nghèo khó. Từ trung học đã bắt đầu dùng vẻ ngoài để tìm kiếm lợi ích. Cậu khát khao tiền tài, khát vọng cuộc sống xa hoa, càng khao khát được đứng trên đỉnh cao của vạn người. Nhưng cậu quá yếu đuối, chỉ cần một chút trợ lực nhỏ bé, là có thể đánh thức tham vọng và bóng tối trong lòng.”

Nguyên Diệc Kỳ tháo kính bạc trên sống mũi, chậm rãi bỏ vào hộp kính, khẽ thì thầm:

“Không tệ. Mọi chuyện phát triển đến đây đều hợp lý. Vậy thì, vấn đề rốt cuộc xuất hiện ở phân đoạn nào?”

Hắn khép lại tư liệu rồi bước ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy vừa từ xe của Việt Kiều bước xuống.

Chàng trai trông hoạt bát lạ thường, đứng bên cạnh Việt Kiều, vừa nói chuyện vừa cười, ánh mắt màu nâu hổ phách luôn vô thức hướng về phía đối phương. Cái nhìn ấy nóng bỏng mà thuần khiết, như thể chỉ cần rời mắt một giây thôi, đối phương sẽ biến mất mãi mãi.

“Lạc Thức Vi… cùng Việt Kiều?”

Lần đầu tiên, trong mắt Nguyên Diệc Kỳ hiện lên sự kinh ngạc.

Hắn không bao giờ ngờ rằng, sẽ có ngày kịch bản bị lệch đi một cách ngoài ý muốn như vậy.

Trong nguyên tác, Lạc Thức Vi lẽ ra phải là người hủy diệt Việt Kiều, trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà đang hấp hối.

Nhưng ở kịch bản hiện tại, Lạc Thức Vi lại yêu Việt Kiều.

Một tình yêu chân thành đến mức có thể dâng hiến mọi thứ—tình yêu ấy lẽ ra không nên tồn tại.

Nguyên Diệc Kỳ cảm thấy điều này thực sự kỳ diệu.

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn nữa là…

Chẳng bao lâu sau khi Lạc Thức Vi rời khỏi quỹ đạo kịch bản, ngay cả nam chính của kịch bản – Việt Kiều – cũng bắt đầu lệch hướng.

Rõ ràng, tất cả đều không thể tách rời khỏi ảnh hưởng của Lạc Thức Vi.

-

Buổi quay trưa hôm ấy diễn ra không mấy thuận lợi.

Liên tục NG đến năm lần, nhưng không cần đạo diễn nhắc, Việt Kiều mỗi lần đều chủ động yêu cầu quay lại, vì anh không hài lòng với trạng thái của bản thân.

Việt Kiều là người theo đuổi sự hoàn mỹ, anh yêu cầu cực cao trong biểu diễn.

Sau một lần NG nữa, Nguyên Diệc Kỳ chủ động bước tới, đưa cho anh chiếc khăn lông, nụ cười ôn hòa vẫn như trước, dịu dàng khuyên nhủ:

“Nghỉ ngơi một chút đi. Nếu thật sự không vào được trạng thái, toi có thể chuyển sang quay cảnh khác trước.”

Nhưng ngay khi nhìn thấy Nguyên Diệc Kỳ, toàn thân Lạc Thức Vi liền như dựng đứng lên.

Người khác chỉ thấy ánh hào quang ấm áp bao quanh Nguyên Diệc Kỳ, còn cậu thì chỉ thấy một con ác quỷ đang mỉm cười dẫn dắt người khác sa đọa.

Lời khuyên dịu dàng kia, chỉ sợ không giúp ích gì, ngược lại còn khiến Việt Kiều thêm áy náy. Anh sẽ tự trách vì kéo lùi đoàn phim, rồi lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy hủy diệt bản thân.

Lạc Thức Vi sợ anh lại dùng thuốc, liền chạy tới, lo lắng gọi:

“Việt ca…”

Việt Kiều lập tức lấy lại tinh thần.

Anh lau mồ hôi trên trán, gật đầu nhẹ với Nguyên Diệc Kỳ, nghiêm túc nói:

“Xin lỗi Nguyên đạo, là tôi không kiểm soát được trạng thái làm ảnh hưởng mọi người. Nếu vậy thì hãy quay cảnh khác trước, tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân.”

Anh không dùng thuốc.

Tâm trí vẫn rõ ràng, lý trí vẫn sáng suốt.

Anh vẫn là Việt Kiều kiêu ngạo và chính trực—không phải Thẩm Độ Thu tối tăm và cố chấp.

Nguyên Diệc Kỳ thoáng sững người.

Hắn hơi nheo mắt, ánh nhìn dừng lại nơi “kẻ đầu sỏ” gây ra mọi rắc rối.

Lạc Thức Vi cười hồn nhiên nhìn lại, như thể chẳng làm gì cả—chỉ là một “bé ngoan đơn thuần” mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play