Hoàng Hậu và đám thái y lập tức tiến lên xem xét.

Vân Quỳ không kịp nghĩ nhiều, trước khi Thái tử kéo tấm khăn che mắt xuống, cô đã nhanh chóng giật tay ra, ngoan ngoãn lăn xuống đất, vùi đầu quỳ xuống.

Hoàng Hậu liếc nhìn cô một cái, phân phó đại cung nữ Thanh Đại phía sau: "Đưa nàng đi lĩnh thưởng đi."

Vân Quỳ nghe vậy, trong lòng cảm kích vô cùng, không dám ngẩng đầu, vội vàng cảm tạ rồi lui xuống.

Thái tử vén khăn che mắt, chậm rãi ngồi dậy.

Dưới ánh nến, khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo, không chút độ ấm, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua đã thấy hàn ý thấm vào tận xương tủy.

Hoàng Hậu cứng đờ nâng khóe miệng, sau đó lộ ra nụ cười hiền hòa quan tâm: "Thái tử, con rốt cuộc tỉnh rồi! Còn chỗ nào không ổn không?"

Thái tử bất động thanh sắc ngước mắt, nhìn người phụ nữ quần áo hoa lệ trước mặt.

Đã nhiều năm không gặp, Hoàng hậu càng thêm nở nang, ung dung, xem hắn vẫn ôn hòa từ ái như trước.

Nhưng Thái tử nghe được, lại là giọng nói hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt hiền lành kia:

"Vậy mà tỉnh rồi?"

"Lại bảo bọn chúng bớt xén nguyên liệu để nấu Bảy Li Tán, thế mà cũng có hiệu quả?"

"Ông trời mù chăng, sao mấy mũi tên kia không bắn chết hắn đi!"

Hoàng hậu bị hắn nhìn chằm chằm đến nổi da gà, cơ hồ không chống đỡ được, vội vàng gượng cười, quay đầu nhìn về phía Trương viện sử phía sau: "Trương viện sử."

Trương viện sử lập tức tiến lên bắt mạch cho Thái tử, châm chước một lát, nhíu mày: "Mạch tượng tán loạn, độc xâm kinh lạc, dư độc trên người điện hạ chưa thanh, còn cần tiếp tục dùng Bảy Li Tán, phụ thêm châm cứu bài độc, dùng thuốc thoa ngoài da, để tránh độc nhập phế phủ, thương đến tâm mạch."

"Vậy là còn chưa hoàn toàn khôi phục, thật tốt quá!"

Hoàng hậu nói: "Nếu như thế, còn thỉnh Trương viện sử tốn nhiều tâm, Thái tử tuyệt không thể có bất luận cái gì sơ suất."

Trương viện sử chắp tay: "Vi thần là người có chức trách, tất nhiên sẽ đem hết toàn lực."

Thái tử đứng dậy từ trên sập, thân hình so với 3 năm trước càng thêm cao lớn, khí thế cũng hung hiểm bức người hơn, ánh mắt đạm mạc âm lệ phảng phất hàn băng thấu xương, không chút để ý đảo qua mọi người trong điện.

Ánh mắt hắn lướt đến đâu, mọi người im như ve sầu mùa đông, ai cũng không biết hắn muốn làm gì.

Ngay cả Hoàng hậu trong lòng cũng thấy bất an: "Thái tử, con trọng thương chưa lành, sao có thể xuống giường..."

"Kẻ điên này lại muốn làm gì? Ai lại đắc tội hắn?"

Thái tử đảo qua đám thái y sợ hãi rụt rè kia, những người này từ trước đều gặp qua nhiều lần ở kinh thành, hắn từ nhỏ Đầu Tật quấn thân, ngày ngày đều phải giao tiếp với Thái Y Viện.

"Trần thái y." Thái tử dừng lại trước mặt một vị thái y trung niên.

Giọng hắn bình tĩnh, từng chữ một rất nhẹ, lộ ra một tia bệnh khí nhạt nhẽo, lại đủ để khiến người ta sinh ra sợ hãi.

Trần thái y đột nhiên bị điểm danh, run rẩy hành lễ: "Thái tử điện hạ?"

"Thái tử vì sao đột nhiên gọi ta? Chẳng lẽ phát hiện ta đã thiếu ba vị dược trong Bảy Li Tán kia? Không thể nào..."

Thái tử nhìn chằm chằm hắn, cười như không cười: "Biệt lai vô dạng."

Trần thái y xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, chỉ cảm thấy vẻ mặt tiếu lí tàng đao này của Thái tử điện hạ vô cùng đáng sợ, êm đẹp nói với hắn những lời này làm gì, hắn có giao tình gì với Thái tử đâu.

Thái tử lại nhìn Trương viện sử: "Nếu cô nhớ không lầm thì tôn nhi của Trương viện sử đã 5 tuổi rồi nhỉ?"

Trương viện sử bị hỏi chuyện đột ngột, lại còn liên quan đến tôn tử của mình, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, giọng nói cũng run rẩy hẳn đi.

Thái tử nói: "Trương viện sử tuổi cao rồi, chi bằng sớm ngày về nhà ngậm kẹo bế cháu. Vị trí viện sử này, cô thấy Trần thái y có thể đảm nhiệm."

Vị Thái tử điện hạ này từ trước đến nay vốn độc đoán, làm việc không theo lẽ thường, việc thăng quan giáng chức chỉ là chuyện trong một ý niệm.

Vài câu ngắn ngủi, hai vị thái y, một người được đề bạt làm viện sử, một người bị buộc cáo lão hồi hương, cả hai đều ngây người tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.

Hoàng hậu cùng Trần Nghi liếc mắt nhìn nhau, rồi nói: "Cứ theo đề nghị của Thái tử mà làm. Chuyện này, bổn cung ngày mai sẽ tâu với bệ hạ."

Trần Nghi hoàn hồn, vội vàng tiến lên tạ ơn.

Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên: "Như vậy, cô liền giao vết thương trúng tên này cho Trần viện sử."

"Vi thần nhất định tận tâm tận lực."

Trần Nghi vô duyên vô cớ thăng quan, trong lòng tự nhiên vui mừng. Dù sao, vị trí viện sử chính là chiếc ghế cao nhất trong Thái Y Viện, bao nhiêu người mơ ước mà không với tới được. Với tư lịch của hắn, ít nhất còn phải phấn đấu mười năm nữa, giờ lại dễ dàng có được như vậy, thật sự là trời ban lộc lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play