Hoàng hậu nhìn chằm chằm vật kỳ quái trong tay nàng, theo bản năng lấy tay áo che mặt: “Đây là cái gì? Thật sự có thể giúp Thái tử uống thuốc sao?”
“Nhìn thế nào có chút ghê tởm.”
Nghe vậy, Thái tử:...
Vân Quỳ thành thật đáp: “Vật này là nguyên liệu nấu ăn thường dùng trong phòng bếp, nô tỳ đã rửa sạch hết mùi rồi.”
Vừa nói, ánh mắt của các thái y và mọi người trong điện đều đổ dồn về phía nàng.
Người của phòng bếp đương nhiên nhận ra vật này, chỉ là chưa nấu chín đã mang đến uy dược cho Thái tử, chẳng phải quá bôi nhọ Thái tử sao?
Hoàng hậu lại hỏi Viện sử Thái Y Viện: “Có gì không ổn chăng?”
Vị Viện sử râu tóc bạc phơ kia mặt già đỏ bừng, nhưng đoán được ý của Vân Quỳ, rối rắm hồi lâu vẫn nói: “Có thể thử một lần.”
Vân Quỳ lúc này mới yên tâm.
Hoàng hậu gật đầu với nàng: “Nếu vậy, ngươi cứ thử xem.”
“A, cái này……”
“Cung nữ này cũng thật to gan, dám đối với Thái tử điện hạ……”
Trong cơn hôn mê, Thái tử vẫn nghe được những tiếng nghị luận trong điện, thậm chí còn có những tiếng người không nên xuất hiện bên ngoài văng vẳng bên tai.
Hình như là…… Tiếng lòng của những người này?
Vân Quỳ tỉ mỉ rót thuốc trong chén vào ruột dê, đầu kia buộc chặt, ruột dê căng phồng, nháy mắt biến thành một hình dạng khó tả, khiến vài vị thái y trong điện mất tự nhiên dời mắt đi.
“Ai nha nha, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a.”
“Tê, giống cây lạp xưởng lớn.”
“Tối qua ta còn dùng hai cái……”
Thái tử trong lòng kinh ngạc, rốt cuộc là vật gì, phải uy dược cho hắn như thế nào?
Nguyên liệu nấu ăn gì mà ghê tởm vậy, mà Thẩm thái y còn “dùng” hai cái?
“Dùng”?
Vân Quỳ hỏi y sĩ bên cạnh một cây ngân châm, châm một lỗ nhỏ ở đầu ruột dê, chậm rãi tiến về phía nam nhân đang nằm bất động trên giường gỗ đàn, trong lòng lẩm bẩm.
“Làm ơn, làm ơn, nhất định phải uống hết thuốc, ngàn vạn lần đừng tỉnh lại ngay lúc này! Thiên gia phù hộ, ta nhất định phải thuận lợi lấy được mười lượng kim!”
Thái tử nhắm chặt mắt phượng, khớp hàm cắn chặt, chờ nha đầu này lải nhải xong, mí mắt khẽ động, ánh sáng nhàn nhạt vốn cảm nhận được qua lớp mí mỏng cũng biến mất.
Vân Quỳ trong lòng cũng sợ hãi, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vội vén màn che, lập tức dùng chiếc khăn có sẵn che kín dung nhan của Thái tử điện hạ, chỉ để hở một khoảng miệng nhỏ để uống thuốc.
Như vậy, cô sẽ không cần phải đối diện với khuôn mặt hung thần ác sát kia. Thái tử điện hạ dù đột ngột tỉnh lại cũng sẽ không nhìn thấy tướng mạo của cô ngay lập tức, và cô cũng có thể kịp thời cầu cứu Hoàng Hậu nương nương, may ra giữ được mạng nhỏ.
"Tiểu Hoa hướng dương, ngươi thật quá cơ trí rồi!"
Tiểu... Quỳ... Hoa... Cô nhớ kỹ rồi.
Thái tử âm thầm nghiến chặt răng.
Ngươi chờ đó, cô nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn...
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, cằm truyền đến một xúc cảm mềm mại ấm áp, cùng hơi thở bình thản ấm áp của nữ tử phả vào chóp mũi.
Trong đầu Thái tử thoáng chốc trống rỗng, gân xanh trên cổ nổi lên.
Chưa từng có ai dám chạm vào hắn.
Vân Quỳ nhéo cằm Thái tử, ánh mắt dừng lại trên làn da trắng lạnh như ngọc, cùng đường nét khuôn mặt sắc bén lãnh ngạnh, khẽ ngẩn người.
Chỉ nhìn đoạn cằm này thôi, đã thấy vô cùng đẹp đẽ, chỉ là đôi môi quá nhợt nhạt, làn da gần như không có chút huyết sắc, xúc cảm còn lạnh hơn cả tuyết trong đêm đông.
Nếu không phải xác định hắn còn hơi thở, Thái tử điện hạ chẳng khác nào một khối thi thể.
Nhưng dù bị bịt mắt, hôn mê bất tỉnh, uy áp cường thế của bậc thượng vị giả kia vẫn phảng phất hữu hình, khiến người ta không rét mà run.
Vân Quỳ hít sâu một hơi.
"Di, đầu lưỡi hảo phấn nộn."
Thái tử: ???
Vân Quỳ áp chế sự khẩn trương trong lòng, nắm lấy cằm thon gầy tái nhợt của Thái tử, đầu ngón tay dùng sức, khiến môi răng hắn khẽ hé, sau đó dốc hết tinh thần, đem chén thuốc trong ruột dê y bắn thẳng vào yết hầu Thái tử.
Các thái y: "..."
"Thật đúng là để nàng rót hết."
"Biện pháp thì thông minh, nhưng... quá trình thật sự bất nhã."
"Ta còn thấy ngượng ngùng thay."
Thái tử chỉ cảm thấy cổ họng cay xè, gần như là bỗng nhiên mở to mắt.
Chưa kịp phản ứng, hắn đã bản năng nuốt chén thuốc đắng chát kia xuống.
Mấy năm nay ở vị trí này, đối với vật đưa vào miệng, hắn luôn cảnh giác cao độ, chưa từng có ai dám tùy tiện uy đồ vật vào miệng hắn.
Đây là lần đầu tiên.
Vân Quỳ lại không biết người dưới thân đã tỉnh, còn muốn rót thêm thuốc vào, liền bị người ta nắm lấy cổ tay.
Vốn dĩ chỉ là giao dịch nhổ răng cọp, lần này không chỉ cổ tay bị nắm đau, mà hồn vía cô cũng bay mất, cả người giật mình, ngay cả ruột dê y trong tay cũng rơi xuống đất.
Trong điện có người kinh hô: "Thái tử điện hạ tỉnh rồi!"