Và rồi bẻ gãy cổ nàng.
Nghĩ đến đây, cô hít sâu một hơi, tay chân nhẹ nhàng tiến đến trước giường, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mặt.
Lần trước hạ dược, cô đã dùng khăn che mắt hắn. Sáng nay, khi bị bóp cổ, cô bị ép phải nhìn thẳng vào hắn, nhưng lúc đó cả người cô ngập tràn nỗi sợ hãi tột độ. Bởi vậy, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia, sự kinh diễm thoáng qua đã nhanh chóng bị kinh hãi thay thế.
Giờ phút này cũng vậy.
Dù hắn nhắm mắt, sát khí âm lãnh toát ra từ xương cốt vẫn như lưỡi dao, tỏa ra hàn mang đáng sợ trong đêm tối.
Nhưng không thể phủ nhận, hắn thật sự rất đẹp.
Mày kiếm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, đường cằm rõ ràng, ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc. Ánh nến dừng trên mặt mày, khiến hắn càng thêm xuất trần tự phụ, tựa như thần chỉ.
"Hảo hảo xem hảo hảo xem hảo hảo xem ô ô ô ô ô!"
Vân Quỳ nhìn đến xuất thần, không hề chú ý tới ngón cái đeo nhẫn ngọc của người đàn ông hơi động đậy.
May mà y sĩ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, cô mới giật mình hoàn hồn, vội vàng đưa tay nhận lấy bình thuốc.
Cô đã từng chứng kiến cảnh mộng xuân của người khác, thấy y phục của họ từng lớp từng lớp rơi xuống. Dần dà, cô cũng biết cách cởi y phục cho nam nhân.
Chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy rồi, sao?
Thế là, cô nhẹ nhàng vén chăn gấm lên, tìm đến eo hắn, sờ thấy đai lưng, chậm rãi tháo ra, rồi dùng đầu ngón tay đẩy vạt áo trung y. Thân trên trắng nõn như ngọc, cơ bắp cuồn cuộn của người đàn ông cứ thế hiện ra trước mắt cô.
Vân Quỳ mở to mắt, tim đập nhanh hơn vài phần.
Chỉ là những vết thương lớn nhỏ trên người hắn nhanh chóng kéo cô về thực tại.
Băng vải trắng xóa thấm đẫm máu tươi, mùi tanh nồng nặc tràn ngập xoang mũi. Vân Quỳ chưa từng thấy ai bị thương nặng đến vậy, thảo nào hắn không còn sức bóp chết cô.
Cô hít sâu một hơi, trước tiên cắt băng vải trên ngực hắn, lấy khăn, thấm nước muối loãng. Những bước này y nữ đều đã dạy, Vân Quỳ không hề xa lạ.
Nhưng khi chiếc khăn vừa chạm vào miệng vết thương dữ tợn, mày nam nhân lập tức nhíu chặt.
Vân Quỳ sợ đến toàn thân run rẩy, chân mềm nhũn suýt chút nữa quỳ xuống. Thấy hắn vẫn nhắm mắt nằm đó, cô mới thoáng trấn định lại.
Cô nắm chặt chiếc khăn trong tay, nhẹ nhàng lau dọc theo miệng vết thương. Chỉ là da thịt quanh vết thương bị lật lên, vảy máu dính chặt vào băng vải, có vài chỗ còn ồ ạt rỉ máu, thật sự ghê người.
Trán cô lấm tấm mồ hôi mỏng, nhưng không ai giúp đỡ, chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
"Ngàn vạn lần! Đừng tỉnh vào lúc này!"
"Au, nhìn thôi đã thấy đau rồi......"
"Hoàng hậu có phải lo lắng nhiều quá không? Thân thể Thái tử thế này còn lăn lộn được sao? Muốn mấy cung nữ thị tẩm kia làm cảnh à, hay là muốn thuần túy đi tìm cái chết? Cùng phòng mệt lắm, người hơi yếu một chút đã không chịu nổi rồi, huống chi còn bị thương nặng như vậy, đừng có mà chết trên giường......"
"Nói thật, Thái tử thật là người ta thấy đẹp nhất từ trước đến nay! Mấy cái Triệu thị vệ, Tiền thị vệ, Lý thị vệ gì đó đều phải dẹp sang một bên! Hầu kết gợi cảm, xương quai xanh xinh đẹp, cơ ngực cường tráng, tuy rằng băng gạc che bớt, nhưng vẫn nhìn ra có tám khối cơ bụng...... Trời ạ, ta sẽ không chảy máu mũi mất......"
Vân Quỳ vừa rửa sạch vết thương, vừa cố gắng đè nén trái tim xao động, lo sợ bất an.
Nàng cũng có chút bản lĩnh nhìn trộm cảnh trong mơ, cũng may mắn gặp qua vài người đàn ông không mặc quần áo, mà Ngụy cô cô cho các nàng quyển sách, trên đó xuân cung đồ vẽ cũng rất rõ ràng, nhưng...... Vân Quỳ thật chưa thấy qua ai như vậy.
Đương nhiên, có cho nàng trăm lá gan nàng cũng không dám đi sờ cơ ngực của Thái tử, nhưng khi băng bó miệng vết thương, nàng cố ý vô tình chạm phải, xúc cảm ấm áp, đường cong rõ ràng, khiến lòng bàn tay nàng tê dại, cảm giác tê dại lan tràn trong máu, kích khởi gợn sóng không nhỏ trong lòng.
Vết thương trúng tên ở ngực rất nghiêm trọng, miệng vết thương rách toạc, nhìn qua vô cùng dữ tợn, vẫn là Trần nghi ở bên cạnh tỉ mỉ chỉ đạo, nàng mới dám mạnh dạn lau miệng vết thương, thấm ra độc huyết, rồi đắp một lớp kim sang dược thật dày lên trên.
Nhưng nàng không rõ, Thái tử bị thương đã lâu, không nói khỏi hẳn, miệng vết thương thế nhưng còn chưa kết vảy.
Trước đó nàng nghe lỏm được trong điện, nghe nói Thái tử trúng độc, chẳng lẽ độc này còn chưa giải?
Chả trách người này nóng nảy như vậy.
Vòng eo cũng có một chỗ trúng tên, tay Vân Quỳ tiếp tục xuống phía dưới, chỉ là vị trí này hơi thấp, còn phải cởi quần ra một chút mới được.