"Nhưng cũng vĩnh viễn đừng nên thoái nhượng. Ở Hoàng Thành nhất định phải tu luyện thật nhanh, nhất định phải thể hiện ra sự mạnh mẽ và thiên tư của mình. Chỉ có người đi trước dẫn đầu mới có thể đạt được nhiều tài nguyên tu luyện hơn!"

Minh Phồn Tinh hít một hơi, hắn vốn tưởng rằng là vì nguyên nhân gì khác, hóa ra nguyên nhân đơn giản như vậy, chính là vì tài nguyên không đủ!

Cái Thần Võ đại lục này, tài nguyên tu luyện khan hiếm đến mức chỉ có người cực kỳ có thiên phú hoặc đạt tới Ngưng Khí đại viên mãn ở tuổi 17-18 mới có tư cách biết chuyện tu tiên, mới có tư cách đạt được tư cách tiến giai Trúc Cơ!

Không thể nào?

Thần Võ đại lục này nghèo đến vậy sao? Hơn nữa cả đại lục, cho dù là ở Hoàng Thành bên kia mà cư nhiên cũng chỉ tu luyện đến Trúc Cơ? Vậy hướng lên trên nữa thì sao?

À phải rồi, hướng lên trên nữa thì phải rời khỏi Thần Võ đại lục để đến địa phương khác tu luyện.

Hắn trịnh trọng gật đầu: "Kiều tiên sinh, ta đã biết, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức tu luyện, nhất định có thể trở thành tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn trong vòng 5 năm!"

Kiều tiên sinh thập phần vừa lòng: "Không hổ là người ta đã chọn, ngoài ra, ta còn có một việc muốn dạy cho ngươi!"

Minh Phồn Tinh hoàn hồn: "Là gì vậy?"

Kiều tiên sinh sờ sờ ria mép: "Là tu sĩ, còn có một thứ quan trọng nhất định phải biết dùng, đó chính là thần thức ngoại phóng!"

Minh Phồn Tinh nhíu mày: "Thần thức?"

"Không sai, thần thức là thứ vô hình, không nhìn thấy, không sờ được, nhưng ngươi học tập pháp thuật, thi triển pháp thuật đều cần dùng đến thần thức! Ngươi hiện tại chưa biết dùng cũng là chuyện bình thường."

Minh Phồn Tinh hỏi: "Cảnh giới không đủ?"

Kiều tiên sinh lắc đầu: "Không phải cảnh giới không đủ. Tu sĩ Ngưng Khí trung kỳ kỳ thật đã có thức hải của riêng mình, cũng có thể sử dụng thần thức. Tự mình mò mẫm thì quá phức tạp, lãng phí thời gian, ta sẽ dạy ngươi."

Có thức hải?

Nếu mình có thể sử dụng thần thức, vậy chẳng phải có thể để trứng Trọng Minh Thú vào thức hải ấp nở sao? Không biết có nguy hiểm gì không.

Kiều tiên sinh vẫy tay: "Lại đây, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại."

Minh Phồn Tinh nghe lời làm theo. Kiều tiên sinh ngồi đối diện hắn: "Phồn Tinh, ngươi nghe kỹ đây, muốn sử dụng thần thức, trước tiên cần phải ý thức được sự tồn tại của thức hải!"

"Bây giờ ngươi hãy cảm thụ một chút, thần thức của ta!"

Minh Phồn Tinh nín thở tĩnh tâm, rồi cảm nhận được một luồng...

Cảm giác giàu có xâm lấn ư? Tầm mắt?

Không đúng, nếu chỉ là tầm mắt thì chỉ có thể mơ hồ cảm giác được, nhưng mà...

Cái thứ tầm mắt đặc thù này đảo qua khiến cả người hắn đều có cảm giác, phảng phất có một thứ vô hình nào đó đang nhìn quét hắn từ trong ra ngoài vậy.

Minh Phồn Tinh cảm giác mình mất hết bí mật trước mặt người này, cũng may hắn không mang theo thứ gì cần bảo mật ra ngoài.

Kiều tiên sinh lên tiếng, "Ngươi cảm nhận được rồi chứ?"

Minh Phồn Tinh đáp, "Cảm nhận được rồi, tiếp theo ta phải làm gì?"

Kiều tiên sinh thấy hắn bình tĩnh như vậy thì trong lòng hài lòng, "Tiếp theo, ta sẽ dùng thần thức của ta dẫn động thần thức của ngươi, giúp ngươi ý thức được thức hải của mình, sau đó chậm rãi học cách sử dụng thần thức."

Chẳng bao lâu sau, Minh Phồn Tinh cảm thấy có gì đó vờn quanh trong óc mình, cảm giác này giống như hắn đang ở nhà, còn bên ngoài thì có người không ngừng gõ cửa, mắng chửi khiêu khích.

Tình huống như vậy khiến Minh Phồn Tinh dần dần ý thức được "gia" của mình.

Chính là sự tồn tại của thức hải, cùng với vị trí của nó, quả thật là ở đầu, nhưng thức hải lại vô hình.

Nếu hắn có thể tiếp tục tu luyện thì sớm muộn gì cũng có thể cảm nhận được, nhưng hiện tại, dưới sự kích thích không ngừng của người khác, hắn đã ý thức được sự tồn tại của thức hải trước.

Đương nhiên, chỉ ý thức được sự tồn tại của thức hải thôi thì chưa đủ, còn cần phải từ từ mở cửa bước ra ngoài nữa!

Minh Phồn Tinh không hề sốt ruột, hắn biết càng nóng vội thì càng khó thành công, thế nên hắn an tĩnh nhắm mắt lại, hảo hảo cảm thụ, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên.

Ước chừng 1 canh giờ sau, Minh Phồn Tinh cuối cùng cũng tìm được chút manh mối, trước đó hắn chỉ cảm nhận được sự tồn tại của thức hải, nhưng giờ thì hắn đã có thể nhìn thấy.

Hắn thấy được thức hải của mình!

Nội thị!

Sau khi thấy được thức hải, việc dẫn động thần thức trở nên đơn giản hơn nhiều, Minh Phồn Tinh thử dẫn động thần thức của mình, nhưng thử đi thử lại vẫn không được.

Không sao cả, vẫn không cần nóng vội, mọi thứ đều phải... thuận theo tự nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play