Cố Ứng Châu vừa đi, phòng ngủ lập tức trở nên vắng vẻ, không gian vốn có cảm giác hơi chật hẹp cũng thoáng đãng hơn nhiều.
Lục Thính An chui vào chăn, lúc kéo chăn lên che ngực, cậu đột nhiên phát hiện chiếc chăn này mềm mại hơn nhiều so với lần trước ngủ.
Chăn trong phòng ngủ của sở cảnh sát là loại được phát thống nhất. Bên chỗ Cố Ứng Châu không cần kiểm tra phòng, còn chỗ các cảnh sát khác cứ dăm bữa nửa tháng lại có người kiểm tra đột xuất, cho nên chăn bắt buộc phải gấp vuông vức. Muốn gấp thành hình khối vuông vắn thì cần loại chăn bông có ruột bông được nén rất chặt, loại chăn đó không chỉ cứng mà đắp lên người còn nặng.
Cố Ứng Châu ghét phiền phức, cộng thêm việc ít khi ở phòng ngủ, nên cũng không thay chiếc chăn đó.
Lần này không biết nổi hứng gì, bộ ga gối vẫn là bộ lần trước đến, nhưng ruột bên trong lại đổi thành chăn lông vũ mềm mại. Dùng tay ấn xuống, có thể cảm nhận được lớp lông tơ dày dặn bên trong, chỉ một lát đã cảm thấy người ấm lên.
Không lâu sau, ý thức của Lục Thính An trở nên mơ hồ. Khi bóng tối trước mắt tan đi, hiện ra là hoàng hôn u ám. Cậu duỗi cơ thể cứng đờ một chút, giây tiếp theo suýt nữa mất trọng lượng ngã nhào xuống dưới.
Khốn kiếp!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play