“Lục Thính An, giúp ta tìm mắt đi, ta không thấy đường.”

Phía sau vang lên một giọng nói lạ lẫm, rõ ràng gọi tên cậu.

Ý thức Lục Thính An có chút mơ màng. Cậu nửa vùng vẫy nửa thuận theo quay đầu lại, thì một khuôn mặt đột nhiên phóng đại ngay trước mắt. Là một người phụ nữ đang lơ lửng.

Da cô ta trắng bệch không chút huyết sắc, hốc mắt trống rỗng, chỉ còn lại gân và thịt dính vào nhau, vết máu thấm đẫm vương trên khóe mắt.

Ma!!!

Tim như ngừng đập, Lục Thính An đột ngột lảo đảo lùi lại hai bước.

Cậu phản ứng cực nhanh, máu toàn thân như dồn hết xuống hai chân trong tích tắc, cậu quay người bỏ chạy thục mạng.

Trong phim kinh dị, kẻ chết đầu tiên thường là đứa đứng đực ra đấy hoặc sợ đến chân nhũn ra, ngồi phịch tại chỗ. Nhưng Lục Thính An cậu đây, dù sao cũng từng là cao thủ bị cả chục NPC trong nhà ma điên cuồng rượt đuổi, không đời nào cậu lại ngốc nghếch đứng chờ chết.

Nữ quỷ phía sau sững lại hai giây rồi mới đuổi theo.

Cô ta không có chân, bay rất nhanh. Dù Lục Thính An đã chạy đến mức hai chân như sắp hóa thành tàn ảnh, cũng không thoát được bao xa.

Một bàn tay lạnh như băng đặt lên vai cậu, móng tay sắc nhọn như có như không chạm vào động mạch chủ.

Da đầu Lục Thính An tê rần. Ngay lúc cậu định bất ngờ tung một cú quật ngã qua vai, thì chân bỗng hẫng đi, cả người rơi xuống.

"A!" Một tiếng hét thất thanh ngắn ngủi.

Cảm giác mất trọng lực quen thuộc ập đến. Trên giường, Lục Thính An từ từ mở mắt.

Trong mắt cậu không hề có sự mơ màng thường thấy lúc mới tỉnh. Trần nhà trang trí lộng lẫy kiểu cổ điển phản chiếu trong đáy mắt cậu. Ánh đèn treo pha lê khẽ lay động theo gió, ánh lên con ngươi cậu vẻ mệt mỏi và kinh hoàng khó thấy.

Tiết trời đầu thu, chiếc chăn mỏng trên người không xua tan được cái lạnh.

Lục Thính An chống tay ngồi dậy, thái dương đau như kim châm, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng hét thê lương của nữ quỷ trong mơ.

“Lục Thính An, ngươi không thoát được đâu! Ngươi sẽ giống bọn ta, không, ngươi còn thảm hơn bọn ta, thân thể mỗi nơi một mảnh, cái đầu cô độc treo trước cửa nhà...”

Lời nguyền rủa đầy ác ý của nữ quỷ khiến Lục Thính An nổi da gà khắp người, lan đến tận cổ.

Cậu giơ tay xoa mạnh thái dương, xuống giường xỏ dép lê đi vào phòng vệ sinh.

Trong gương nhanh chóng hiện ra một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Quen thuộc vì người trong gương có khuôn mặt và ngũ quan giống hệt Lục Thính An, ngay cả vị trí và kích thước nốt ruồi trên cổ cũng không sai một ly.

Xa lạ vì gương mặt này vẫn còn vương nét âm nhu của nguyên chủ. Đôi môi có sắc hồng bệnh tật, mí mắt mỏng đến độ thấy cả mạch máu, quầng thâm xanh nhạt dưới mắt tố cáo chuỗi ngày thiếu ngủ triền miên. Dù linh hồn đã đổi người, thần thái vẫn còn thoáng vẻ u ám, thô bạo của chủ cũ.

Đúng vậy, nguyên chủ.

Lục Thính An không phải người của thế giới này.

Hai ngày trước, cậu vẫn là một streamer nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi. Khi tham gia buổi gặp mặt fan offline, cậu thấy một gã đàn ông đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bạn gái gã từ xa. Cậu không nghĩ ngợi gì mà lao tới, không ngờ lại chọc giận gã kia. Gã rút con dao gấp trong túi ra đâm thẳng về phía cậu.

Lúc nhàm chán, Lục Thính An cũng từng tưởng tượng về cái chết của mình, có thể sẽ bi tráng, hoặc có lẽ rất yên bình.

Nhưng cậu không ngờ cuối cùng mình lại chết thảm như vậy, bị một gã đàn ông mặt mũi tầm thường cắt cổ ngay trước mặt hàng vạn người hâm mộ.

Thật ra cũng không đau lắm, ngoài cảm giác ẩm ướt nóng rực khi máu phun ra, còn lại chỉ là một màn đen kịt. So với việc chết, điều cậu khó chấp nhận hơn là một người đẹp trai ngời ngời như mình lại trở thành bóng ma tâm lý cho bao nhiêu người có mặt ở đó.

Có lẽ vì hành động nghĩa hiệp được ông trời thương tình, Lục Thính An không chết hẳn. Cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết từng đọc hồi cấp ba, trở thành vị thiếu gia ốm yếu trùng tên với mình.

Cậu nhớ rõ cuốn truyện đọc trước khi ngủ hồi cấp ba này là vì đây là một tiểu thuyết trinh thám song nam chủ, mà "Lục Thính An" trong truyện không phải vai phụ quan trọng, càng không phải nam chính, mà chỉ là nạn nhân trong một vụ án phanh thây.

Nguyên chủ là một phú nhị đại khét tiếng ở Cảng Thành những năm 90. Không phải vì nhà họ Lục giàu nứt đố đổ vách, cũng chẳng phải vì cậu ta tài giỏi gì, mà vì thói ăn chơi trác táng, không nghề ngỗng của cậu ta nổi danh khắp Cảng Thành.

Trong truyện không miêu tả nhiều về nguyên chủ, chỉ biết cậu ta ta sinh ra đã ốm yếu, bị giới thượng lưu ghét bỏ vì thích đàn ông, lại thêm việc bị bóng đè quanh năm khiến tâm lý trở nên u ám, thường xuyên đánh đập, lăng mạ tùy tùng và người hầu trong nhà.

Dĩ nhiên, đây không phải miêu tả trực tiếp của tác giả về nguyên chủ, mà là lời bàn tán của người ngoài sau khi anh ta bị kẻ giết người hàng loạt phanh thây vứt xác. Cả Cảng Thành không ai tiếc thương cho cái chết của nguyên chủ, thậm chí có kẻ còn tung hô tên sát nhân là anh hùng thành phố, vỗ tay khen ngợi gã đã trừ hại cho dân.

Nhiều năm sau, hai nhân vật chính trong truyện cuối cùng cũng bắt được hung thủ gây ra hàng loạt vụ án, và gã cũng đã thẳng thắn nhận tội.

Nhưng kỳ lạ là, hung thủ sống chết không thừa nhận đã giết Lục Thính An. Vì thế, vụ án của Lục Thính An trở thành bí ẩn duy nhất trong cả cuốn truyện.

Sống lại trong thân xác một thiếu gia ốm yếu, đến vai bia đỡ đạn cũng không được tính, Lục Thính An chỉ thấy trời đất tối sầm.

May mà tâm lý cậu đủ vững, rất nhanh đã tự trấn an được mình.

Chuyện xảy ra với nguyên chủ đúng là đáng buồn thật, nhưng Lục Thính An cảm thấy mình và cậu ta có vài điểm khác biệt.

Đầu tiên, cậu không phải gay, cũng chẳng hứng thú hòa nhập vào giới thượng lưu. Tiếp theo, cậu tự thấy mình cảm xúc ổn định, không đến mức u ám tới độ khiến cả thành phố ghét bỏ.

Ban đầu, cậu thậm chí chẳng để tâm chuyện nguyên chủ khổ sở vì bị bóng đè. Cậu vốn có máu tò mò từ nhỏ, phim kinh dị xem không dưới trăm bộ thì cũng vài chục, có giấc mơ nào dọa được cậu chứ?

Thế nhưng, sau khi tự mình ngủ một đêm trong thân xác này, Lục Thính An sợ đến mất hết khí lực. Lần đầu tiên cậu biết lại có người thật sự gặp ma cả đêm như vậy. So với những gì cậu thấy trong mơ, phim kinh dị còn kém xa.

Vòi nước mạ vàng róc rách chảy ra nước ấm. Lục Thính An dùng đôi bàn tay quá đỗi gầy gò hứng nước vốc lên mặt, lúc này mới cảm thấy hơi lạnh trong người vơi đi đôi chút.

Thay quần áo xong xuống lầu, Lục Thính An chạm mặt Lục Trầm Hộ vừa về đến nhà. Đây là ba của nguyên chủ.

Lục Trầm Hộ ngẩng đầu lên, sững sờ khi thấy cậu con trai mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, nhưng rồi nhanh chóng hoàn hồn, trừng mắt về phía cô hầu gái đang bận rộn: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau tới đỡ thiếu gia xuống lầu!”

Cô hầu gái bị gọi tên thì người cứng đờ, gương mặt xinh xắn cũng trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Lục Thính An đứng trên cao nhìn xuống vẻ mặt của cô hầu gái, thầm thở dài. Xem ra nguyên chủ đúng là đã gây sự với không ít người, đến mức có kẻ chỉ nghe tên cậu ta thôi đã biến sắc.

Cậu không quen người lạ đến quá gần, liền xua tay từ chối: “Xuống cầu thang thôi cũng phải đỡ, nương nương trong cung còn chẳng quý giá bằng con.”

"Sao con lại không quý giá? Con là con trai bảo bối của cha, vàng ngọc cũng không bằng!" Lục Trầm Hộ còn chưa kịp thay giày đã chạy tới chân cầu thang, “Sức khỏe con không tốt sao trí nhớ cũng kém thế, quên lần trước bị ngã cầu thang rồi à? Vì chuyện này mà ba đã thay cho con mấy lứa người hầu rồi đấy.”

Lục Thính An chưa từng thấy kiểu người ba nào mở miệng là sến súa thế này, lại bất giác nổi da gà.

“Lục thiếu gia, ngưỡng mộ đã lâu.”

Đúng lúc đó, một giọng nói lạ xen vào, giúp Lục Thính An giải tỏa phần nào sự ngượng ngùng.

“Ngài là?”

Lúc này Lục Trầm Hộ mới nhớ ra có khách, vội giới thiệu: “Đây là Thành Huyền đạo trưởng núi Đồng La.”

Thành Huyền đạo trưởng khoảng ngoài ba mươi tuổi, để râu quai nón trông khá chững chạc.

Ông ta mặc một bộ đạo bào màu xanh đen, thắt lưng xanh biển có treo một bao kiếm gỗ táo và hai chiếc vòng càn khôn bằng bạc ròng. Ngoài vài lá bùa vàng hé lộ một góc, trên người ông ta không có nhiều pháp khí khác. Không biết có phải ảo giác không, lúc Thành Huyền đạo trưởng nhìn sang, Lục Thính An hiếm hoi cảm thấy người nhẹ đi trong khoảnh khắc.

Lục Trầm Hộ vẻ mặt căng thẳng: “Đạo trưởng, con trai tôi thế nào rồi? Nó ngày nào cũng gặp ác mộng như vậy... Có cách nào hóa giải không?”

Thành Huyền nhìn Lục Thính An chằm chằm không chớp mắt khoảng một phút, cuối cùng chậm rãi thốt ra hai chữ: “Hết cách.”

"Số mệnh của Lục thiếu gia quả thật kỳ lạ, bát tự toàn âm, không thể trấn áp, sinh ra đã dễ chiêu mời những thứ dơ bẩn." Ông ta đưa mắt đánh giá đồ trang trí trong phòng khách, khẽ gật đầu gần như không nhận ra, “Lục lão bản cũng biết chút ít, nếu không có những vật trấn trạch trong biệt thự này, e là thiếu gia khó lòng bình an trưởng thành đến giờ.”

Lục Trầm Hộ rõ ràng rất tin tưởng Thành Huyền, mặt sợ đến trắng bệch: “Vậy... có cách nào sửa đổi số mệnh của con trai tôi không? Bao nhiêu tiền tôi cũng chi.”

Thành Huyền lắc đầu bất đắc dĩ: “Số mệnh khó đổi, huống hồ lại là tứ trụ toàn âm. Chuyện của Lục thiếu gia mấy năm nay tôi cũng có nghe đôi chút, cứ đà này, e là khó qua khỏi đại nạn hai năm tới.”

Lục Trầm Hộ tối sầm mặt mũi, Lục Thính An vội đỡ lấy ông: “Đại nạn gì ạ?”

Thành Huyền nhìn cậu với ánh mắt nặng nề, gằn từng chữ: “Tử kiếp, khó toàn thây.”

Khó toàn thây?

Lục Thính An trước giờ vẫn nửa tin nửa ngờ mấy chuyện huyền học này, nhưng nghe lời Thành Huyền nói, cậu không thể không suy nghĩ lại. Chẳng phải nguyên chủ chết sau gần hai năm nữa sao? Lại còn bị phanh thây. Lẽ nào lại tính chuẩn đến thế.

Trong lúc cậu cúi đầu suy nghĩ, Lục Trầm Hộ đã túm lấy Thành Huyền như vớ được cọc cứu mạng, nước mắt lưng tròng: "Tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, đạo trưởng ngài nhất định phải cứu nó!" Sợ ông ta từ chối, Lục Trầm Hộ đánh bài tình cảm, “Mấy năm nay tôi tin tưởng ngài nhất, nếu ngài cũng không có cách, tôi đành đi chết cùng nó thôi!”

Lục Thính An: “...”

Thành Huyền bị níu lại, bất đắc dĩ thở dài.

“Thật ra vẫn còn một cách. Người thường âm khí nặng thì hay phơi nắng, đó là dùng thiên dương để khu trừ âm khí. Nhưng trường hợp của Lục thiếu gia đây, thiên dương đã không còn tác dụng, muốn hóa giải mệnh kiếp, chỉ có thể dùng 'nhân dương' (người mang dương khí).”

Lục Trầm Hộ: “'Nhân dương' là chỉ...”

Thành Huyền đạo trưởng không nói gì.

Lục Trầm Hộ lại đột nhiên tỏ tường, kích động vỗ tay: “Là thái dương bổ âm đúng không? Ha! Tôi biết ngay mà, con trai tôi thích đàn ông không phải do háo sắc, hóa ra là để tự cứu mình!”

Thành Huyền đạo trưởng: “...”

Lục Thính An: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play