Khi quay về sở cảnh sát, thi thể của Chu Uyển Hỉ đã được chuyển đến phòng pháp y và hoàn tất việc giải phẫu. Pháp y Lê Minh đang cầm báo cáo khám nghiệm tử thi đi về phía Đội Trọng án.
Ở cửa, cô nhìn thấy sếp Phó, liền giơ tay chào hỏi, rồi ngó quanh phía sau anh ta: “Sếp Cố đâu rồi?”
"Đi làm việc bên ngoài rồi." Sếp Phó nói, nghiêng đầu nhìn vào bản báo cáo, “Nguyên nhân tử vong đã điều tra rõ chưa?”
Pháp y Lê Minh lắc lắc bản báo cáo trên tay, tiếng giấy sột soạt vang lên, tim sếp Phó cũng đập thình thịch theo.
"Vừa đi vừa nói chuyện." Lê Minh đi trước lên cầu thang, đợi hai người theo kịp mới mở lời: “Thời gian tử vong là vào khoảng 8 đến 10 giờ tối qua, trong dạ dày vẫn còn một phần thức ăn chưa tiêtiêu hóa hết, nồng độ cồn trong máu không thấp, nạn nhân đã uống rượu trước khi chết.”
“Nguyên nhân tử vong là?”
“Đầu của thi thể chưa được tìm thấy, nên nguyên nhân tử vong thực sự vẫn chưa thể xác định. Tuy nhiên, các cơ quan nội tạng của cô ấy có biểu hiện ứ huyết rõ ràng, áp lực trong lồng ngực tăng cao gây giãn phế quản, niêm mạc phế quản bị vỡ mạch máu. Có thể phán đoán là chết do ngạt cơ học.”
“...”
Mặc dù trước đó đã nghe qua phân tích tương tự, sếp Phó vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Vậy mà lại bị Lục Thính An đoán đúng thật!
Không nghe thấy ai đáp lại, giọng Lê Minh ngập ngừng: “Sếp Phó, có nghi vấn gì sao?”
“Không có, pháp y Lê cô cứ tiếp tục.”
Lê Minh gật đầu: “Nạn nhân từng bị xâm hại tình dục, mô xung quanh cơ quan sinh dục có tổn thương, mép vết thương phẳng lì không có dấu hiệu phản kháng, hơn nữa trên người nạn nhân không có dấu vết giằng co. Có thể kết luận là hung thủ đã xâm hại thi thể sau khi giết người.”
Sếp Phó nhìn Lục Thính An bằng ánh mắt phức tạp khó tả.
Khi những suy đoán trước đó được các chuyên gia lần lượt xác nhận, cuối cùng anh không thể cho rằng Lục Thính An chỉ đoán mò nữa. Nếu một người tùy tiện đoán mà cũng có thể chính xác đến từng chi tiết như vậy, thì có lẽ người đó sinh ra đã là để làm cảnh sát điều tra rồi.
Đến lúc này, sếp Phó mới không thể không thừa nhận, Lục Thính An đúng là có chút bản lĩnh thật.
Nhưng cậu ta không phải là một kẻ ăn chơi trác táng sao?
Ba người cùng lên lầu.
Đến cửa văn phòng đội trọng án số 1, Lục Thính An vừa định nhìn vào trong thì phía sau vang lên một tiếng gọi đầy kinh ngạc và vui mừng.
“Lục thiếu! Cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Giọng người đó cao vút, âm cuối run rẩy thu hút sự chú ý của vài người, ngay cả các thành viên Đội Trọng án trong văn phòng cũng tò mò ngó ra.
A Hải lon ton chạy về phía Lục Thính An, suýt nữa thì mừng đến phát khóc: “Cả buổi sáng cậu đi đâu vậy? Làm tôi lo sốt vó suýt nữa thì báo cảnh sát!”
Lục Thính An: “...”
Anh đang nói cái gì vậy, sếp?
A Hải là một người đàn ông khá trẻ, vóc dáng không cao, người gầy gầy nhưng mặt lại hơi mũm mĩm, cộng thêm cặp kính đen tròn xoe trông cực kỳ hiền lành, chất phác, lại có nét gì đó hài hước khó tả.
Khi các cảnh sát Đội Trọng án lục tục đi ra, A Hải cũng nhanh chân di chuyển đến bên cạnh Lục Thính An, nhỏ giọng nói: “Tôi đưa cậu đến chỗ làm việc nhé, văn phòng tổ hậu cần chúng ta ở phía sau.”
A Hải ghi nhớ lời dặn của Lục Trầm Hộ, phải giữ Lục thiếu gia tránh xa những chuyện và những người nguy hiểm, đặc biệt là mấy vụ án kỳ quái.
Đội Trọng án và vụ án xác nữ không đầu buổi sáng đều rất đáng sợ, A Hải cảm thấy đã đến lúc mình hoàn thành nhiệm vụ ông chủ Lục giao phó.
Tuy nhiên, không đợi anh ta dẫn người đi, sếp Phó đã xoay người lại, khiến Lục Thính An lồ lộ ra trước ánh mắt của những người khác trong Đội Trọng án.
“Các vị, giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là thành viên mới của tổ hậu cần đội trọng án chúng ta, Lục Thính An thiếu gia, mọi người vỗ tay chào mừng!”
Các cảnh sát: “...”
Cái tên Lục Thính An này đúng là như sấm bên tai.
Tại hiện trường, ngoài pháp y Lê Minh suốt ngày tiếp xúc với thi thể ra, những người còn lại đều ít nhiều nghe nói về vị thiếu gia này, thậm chí có người còn tận mắt chứng kiến cậu ta đánh nhau trên phố, dùng tàn thuốc dí vào mí mắt một tên lưu manh ven đường, suýt nữa thì chọc mù mắt người ta. Nếu không phải Lục Trầm Hộ có chút bản lĩnh, Lục Thính An sớm đã bị tống vào tù rồi.
Một kẻ chỉ biết gây chuyện thị phi như vậy, sao lại gia nhập đội của họ? Thật khiến người ta không khỏi lo lắng cho tương lai của sở cảnh sát.
Không ai vỗ tay, cũng không ai tỏ vẻ chào đón sự có mặt của Lục Thính An.
Sếp Phó rất hài lòng với phản ứng của các đồng nghiệp, vô cùng đắc ý quay đầu lại khiêu khích Lục Thính An.
Tức giận rồi chứ gì? Chắc chắn là rất tức giận.
Vị thiếu gia ở bên ngoài luôn được tung hô, đến sở cảnh sát chẳng phải chỉ có thể bị người ta coi thường sao? Đừng tưởng nhà có mấy đồng tiền bẩn thỉu là có thể muốn làm gì thì làm, cảnh sát điều tra đâu phải chỉ cần múa mép khua môi là được.
Sếp Phó muốn nhìn thấy sự tức giận, không cam lòng trên mặt Lục Thính An, chỉ có như vậy anh mới có thể hả hê, trút hết cơn tức nghẹn trong bụng từ sáng đến giờ.
Không ngờ Lục Thính An lại bình tĩnh hơn cả mặt nước hồ lặng, thần sắc thản nhiên ung dung, thế mà lại chẳng hề để tâm đến thái độ của họ.
Không chỉ vậy, cậu còn rất thuận thế sai bảo cảnh sát, “Đi thôi A Hải, về văn phòng.”
A Hải trợn tròn mắt, nhìn sếp Phó, rồi lại nhìn những người khác trong Đội Trọng án. Sau đó rất nịnh nọt mà "Vâng!" một tiếng, rồi lẽo đẽo đi theo Lục Thính An như cái đuôi.
Sếp Phó: “...”
Cảm giác như tung một cú đấm hết sức vào bịch bông, suýt nữa thì tức đến nội thương.
Lục Thính An và A Hải nhanh chóng quay về tổ hậu cần. Xác định hai người sẽ không quay lại, những người khác trong Đội Trọng án mới khoác vai sếp Phó kéo anh vào văn phòng.
“Vinh tử, sao cậu lại về cùng với cậu ta?”
Sếp Phó nặng nề nhắm mắt: “Mai tôi phải đi khám khoa mắt mới được.”
“?”
Sếp Phó nghiến răng: “Thằng nhóc Lục Thính An đó thân hình như cây cột điện, sao tôi lại không nhận ra chứ!”
Nếu không phải buổi sáng anh tiện tay kéo người lên xe, làm gì có nhiều chuyện phía sau như vậy.
Anh đúng là tự tìm khổ mà ăn, tự rước bực vào người.
Những người khác trong Đội Trọng án: “...”
"Thôi, không nói đến cái thứ gây mất hứng đó nữa." Sếp Phó nhanh chân bước vào văn phòng, rót một cốc nước tu ừng ực, “Mọi người đều đến hiện trường ở Bình Nam Lĩnh rồi chứ, có phát hiện gì ở gần đó không?”
“Ở phía sau cửa nhà vệ sinh công cộng phát hiện một dấu chân rất nông, xung quanh dấu chân có dính vết máu của nạn nhân.”
Hồ Trấn lấy ra một tấm ảnh, đặt lên bàn đẩy cho sếp Phó, “Từ chiều dài dấu chân và độ nông sâu của vết hằn, ước tính hung thủ chân khá dài, cao trên 1m75. Dương Tử đã đối chiếu vân đế giày, xác định đây là loại giày đi mưa rẻ tiền phổ biến nhất trên thị trường Bình Nam Lĩnh.”
Sếp Phó chau mày: “Giày đi mưa? Vậy phạm vi khoanh vùng hung thủ chẳng phải lại mở rộng ra sao?”
Hồ Trấn thở dài: “Đâu chỉ có vậy, loại giày đi mưa này đã bắt đầu bán từ nhiều năm trước rồi. Khoa Dấu vết căn cứ vào dấu chân và độ ma sát với mặt đất đưa ra kết luận là đế giày bị mài mòn khá nghiêm trọng, là một đôi giày cũ.”
Nói cách khác, dấu chân này tác dụng không lớn, vì không thể có tiểu thương nào nhớ được trong mấy năm gần đây có ai đã mua loại giày này.
Văn phòng lại lần nữa rơi vào im lặng, mọi người cảm thấy bất lực như có bột mà không gột nên hồ.
Ai cũng muốn nhanh chóng phá án, nhưng manh mối để lại cho họ thật sự quá ít.
Bây giờ chỉ có thể trông chờ sếp Cố mang về được tin tức quan trọng nào đó…
Bên kia, A Hải lòng thấp thỏm đưa Lục Thính An đến phòng trà nước.
“Lục thiếu, ngài muốn uống cà phê hay trà ạ?”
Lục Thính An tự mình lấy một chiếc cốc dùng một lần: "Nước lọc là được rồi." Nhận cốc nước, cậu lại nói: “Anh không cần khách sáo với tôi như vậy, xét về thâm niên thì anh vẫn là tiền bối của tôi đấy.”
A Hải mừng đến nỗi sợ hãi: “Không dám không dám, tôi sao dám làm tiền bối chứ, ở sở cảnh sát tôi cũng chỉ làm mấy việc lặt vặt thôi.”
Lục Thính An tỏ ra quá thân thiện, nỗi sợ của A Hải đối với cậu vơi đi đôi chút, cậu ta mạnh dạn ghé sát lại hỏi: “Lục thiếu, ngài thật sự cùng sếp Cố đến hiện trường sao ạ?”
“Ừm.”
Mắt A Hải sáng lên, giọng cũng cao hơn: “Cảm giác thế nào ạ? Có thể cùng sếp Cố đến hiện trường, Lục thiếu ngài lợi hại quá!”
Lục Thính An đánh giá cậu ta một lượt: “Cậu có vẻ rất hứng thú với hiện trường án mạng nhỉ? Nếu vậy sao không gia nhập Đội Trọng án?”
A Hải đẩy gọng kính, bờ vai xụ xuống.
“Đội Trọng án đâu phải muốn vào là vào được. Cứ nói đội 1 đi, người nào người nấy đều lập không ít công trạng. Sếp Cố thì khỏi nói rồi, thần thám nổi danh Cảng Thành. Sếp Phó ngài cũng biết, anh ấy được điều về ngay sau khi sếp Cố lên chức cảnh trường không lâu, thể lực của anh ấy thuộc hàng tốt nhất sở cảnh sát, truy bắt tội phạm chưa bao giờ thất thủ.”
“Lúc nãy ở cửa văn phòng, người lớn tuổi hơn mặt chữ điền là Hồ Trấn, sếp Hồ, ông ấy làm cảnh sát hơn hai mươi năm rồi, số vụ án gặp qua còn nhiều hơn muối chúng ta ăn. Cậu trai mặt trẻ con kia tên Lý Sùng Dương, gan dạ cẩn thận, đừng thấy tuổi còn nhỏ, thẩm vấn tội phạm rất có nghề đấy.”
“Còn một vị Madam nữa đang ở lại Bình Nam Lĩnh chưa về. Tóm lại Đội Trọng án ấy à, không phải nơi tôi có thể mơ tới.”
Lục Thính An cười khẩy, nói cậu ta nhát gan.
Không ai sinh ra đã định sẵn phải làm nghề gì, chẳng qua là trong lòng có mục tiêu, rồi nỗ lực hướng về mục tiêu đó. Nếu ngưỡng mộ thành viên Đội Trọng án mà trong lòng lại thấy mình không xứng, vậy thì chỉ có thể ngưỡng mộ mãi thôi. Xét cho cùng vẫn là hài lòng với hiện trạng, không muốn bức mình cố gắng thêm.
…
Khoảng hai giờ chiều, Lục Thính An cầm một ly nước ấm ngồi câu giờ trong phòng nghỉ.
Nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang, cậu tò mò đứng dậy đi xem, vừa hay chạm mặt pháp y Lê Minh đang dẫn một cặp vợ chồng trung niên đi tới với vẻ mặt khó xử.
“Tình hình thế nào?”
Nhìn thấy Lục Thính An, cuối cùng Lê Minh cũng tìm được cọc cứu mạng: “Họ là anh trai và chị dâu của nạn nhân, cứ đòi gặp Đốc sát.”
Lục Thính An thành thật trả lời: “Đốc sát không phải đi dự buổi họp chào mừng rồi sao?”
Lê Minh vừa định nói tiếp, người phụ nữ trung niên đã lạnh giọng quát lên: “Xảy ra vụ án mạng lớn như vậy, cảnh sát các người đến bao giờ mới tìm được hung thủ? Uyển Hỉ nhà chúng tôi dù không phải người trong sạch gì, chết rồi cũng phải có một lời công đạo chứ! Chẳng lẽ cứ để hung thủ giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao!”
Lê Minh liếc Lục Thính An một cái kiểu "Cậu thấy chưa?". Đây đâu phải người thân? Người thân nào lại đi chỉ cây dâu mắng cây hòe sau khi em gái mình qua đời chứ.
Lục Thính An không để ý đến người phụ nữ trung niên, chỉ tập trung nhìn người đàn ông.
Người đàn ông tên Chu Đại Khánh, cao chưa đến mét bảy, mắt nhỏ, mũi tẹt, môi dày. Ngoài vẻ chất phác ra, gần như không tìm được từ nào khác để hình dung con người thật thà này.
Gen di truyền đúng là kỳ lạ thật, một người đàn ông bình thường như vậy lại có cùng dòng máu với Chu Uyển Hỉ diễm lệ. Nhưng đôi mắt đỏ hoe và vẻ đau buồn của Chu Đại Khánh thì đúng là không thể giả được.
Ánh mắt Lục Thính An lướt qua chiếc quần dính bùn của Chu Đại Khánh, cuối cùng dừng lại ở đôi ủng đi mưa cao chưa đến bắp chân ông ta đang mang.
Mắt cậu đột nhiên lóe lên: “Chu tiên sinh làm nghề gì vậy?”