Bước vào nhà vệ sinh công cộng, Lục Thính An mới biết những lời bàn tán bên ngoài vẫn còn quá nhẹ nhàng. Cái chết của Chu Uyển Hỉ đâu chỉ là thê thảm, có thể nói so với sự phong quang thường ngày của cô, thi thể cô bị xử lý cực kỳ qua loa và thiếu tôn trọng.

Bình Nam Lĩnh là khu vực giáp ranh của Cảng Thành, đường phố đa phần cũ kỹ, chật hẹp và lộn xộn. Nền nhà vệ sinh công cộng càng tích tụ một lớp cáu bẩn đen kịt dày đặc, mùi hôi thối nồng nặc.

Thi thể Chu Uyển Hỉ bị vứt trong buồng vệ sinh nam thứ hai, dựa lưng vào tường, hai chân dạng căng bộ sườn xám, đầu gối cũng gập lại một góc không hợp lý. Chính vì vậy mà cô ngồi rất vững, suốt thời gian qua không hề nghiêng ngả về hướng nào, cứ thế đối diện thẳng với cửa buồng.

Điều đáng sợ nhất vẫn là phần từ vai trở lên, cổ cùng với đầu đều bị chặt đứt, vết thương phẳng lì, máu thịt lẫn lộn, để lộ xương trắng hếu…

Phó Dịch Vinh không nỡ nhìn thẳng mà quay mặt đi: “Rốt cuộc là kẻ nào lại tàn nhẫn vô nhân đạo đến thế? Dù có hận thù đến mấy cũng không đến mức biến người ta thành ra thế này...”

Anh ta cũng là khách quen của Bách Hối Môn, Chu Uyển Hỉ rất nổi tiếng ở phòng nhảy đó, lần nào đến anh ta cũng thấy cô lên sân khấu hát.

Dù ngoài đời hai người không có giao tình gì, nhưng tận mắt chứng kiến cái chết thảm của cô cũng khiến người ta không khỏi tiếc nuối.

Ánh mắt lãnh đạm của Cố Ứng Châu lướt qua từng góc của hiện trường, sau đó anh đi bao giày vào rồi tiến vào buồng vệ sinh, cẩn thận tránh thi thể và ngồi xổm xuống.

“Pháp y và Khoa Dấu vết khi nào có thể tới?”

Phó Dịch Vinh đáp: “Lúc tới đây mới thông báo, chắc còn phải một lúc nữa.”

Họ thường xuyên làm việc với Khoa Dấu vết nên cũng học được chút ít kỹ năng của bên đó.

Phó Dịch Vinh bắt đầu tìm kiếm những manh mối bị bỏ sót tại hiện trường, vừa quay đầu lại thì thấy Lục Thính An đứng xa xa, nhíu mày bịt mũi.

Thầm rủa một tiếng 'đồ chết bầm', Phó Dịch Vinh tức sôi máu: “Lục thiếu gia sợ thế thì vào đây ngáng chân ngáng tay làm gì?”

Lục Thính An quay mặt đi, đến liếc mắt cũng không thèm nhìn về phía Phó Dịch Vinh: “Anh nên xử lý vật chứng trước mặt mình thì hơn.”

Phó Dịch Vinh: “Vật gì—”

Lời còn chưa dứt, anh ta đã thấy ngay dưới chân mình là hai đống... chất thải lặng lẽ nằm đó, khô vàng.

Là...phân.

“Ai mà vô ý thức thế! Đã vào nhà vệ sinh công cộng rồi sao không đi vào bồn cầu chứ?!”

Lục Thính An đứng ở chỗ xa nhất so với đống chất thải, cố ý nói: “Sếp Phó phá án lúc nào cũng thiếu cẩn trọng thế à? Sao anh biết đây không phải dấu vết hung thủ cố tình để lại nhằm che giấu tội ác?”

Sắc mặt Phó Dịch Vinh cứng đờ, vậy mà lại thật sự do dự.

Là cảnh sát Đội Trọng án, anh ta không thể bỏ qua bất kỳ manh mối hữu ích nào.

Nhưng mà... đây là phân…

Đang suy nghĩ làm sao để thu thập chứng cứ, thì một người đàn ông gầy gò, khoảng ngoài ba mươi tuổi, run run rẩy rẩy đi tới bên cạnh.

"Sếp ơi! Tôi không phải hung thủ đâu." Người đàn ông vóc dáng không cao, sau khi bị dẫn vào đây thì cứ cúi gằm mặt, sợ lại nhìn thấy thi thể lần nữa.

Ánh mắt Phó Dịch Vinh sắc như dao: “Anh là ai?”

Người đàn ông nói: “Tôi là người báo án.”

“Giọng anh nghe không giống người Cảng Thành.”

Bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như đang thẩm vấn, chân người đàn ông mềm nhũn, lập tức khai tuốt tuột: “Tôi đến Cảng Thành kiếm sống từ năm năm trước, mở tiệm sách ở đầu phố Bình Nam, sếp có thể đi hỏi, ai sống ở khu này đều biết tôi.”

"Ngày thường tôi toàn 8 giờ sáng mới mở cửa, hôm nay dậy sớm quá lại rảnh rỗi không có gì làm nên 7 giờ đã ra tiệm rồi. Dạ dày tôi không được tốt lắm, cứ uống sữa bò vào là bụng khó chịu... Sếp ơi, tôi thật sự chỉ định vào đi vệ sinh thôi, ai ngờ kéo cửa ra lại thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy..." Người đàn ông càng nói càng bối rối, “Tôi không phải người vô ý thức đâu sếp ơi, càng không phải hung thủ.”

Người dân đứng gần nhà vệ sinh nghe thấy lời này, bật cười chế nhạo vài câu.

“A Võ gan vẫn bé tí như vậy, chẳng giống cái tên của nó chút nào.”

“Sáng sớm nhìn thấy xác chết ai mà chẳng sợ, A Võ đến cắt tiết gà còn không dám thì giết người sao nổi.”

Đấy, chưa gì đã sợ đến són ra quần rồi kìa.

Trước đây A Võ ghét nhất bị người khác cười nhạo, giờ xảy ra chuyện này, những người cười anh ta ngược lại thành cọng rơm cứu mạng.

Trong buồng vệ sinh, Cố Ứng Châu đã đứng dậy, tháo bao tay ra.

Anh không phải pháp y nên không chạm vào thi thể nhiều, nhưng dựa vào vết hoen tử thi trên bề mặt và mức độ co cứng, có thể phán đoán ra một số thông tin hữu ích.

"Xem mức độ dịch chuyển của vết hoen tử thi, thời gian tử vong ít nhất là mười tiếng. Sự co cứng của cơ bắp và các khớp xương cũng chứng minh điểm này, toàn thân cứng đờ chưa đến giai đoạn giãn mềm tử thi." Cố Ứng Châu nhìn về phía Phó Dịch Vinh, “Đây không phải hiện trường gây án đầu tiên, thi thể hẳn là bị di chuyển đến đây vào đêm khuya. Hung thủ sợ người bị hại bị nhận dạng quá nhanh nên đã chặt đầu đi.”

Chỉ là hung thủ đã quên Chu Uyển Hỉ là nhân vật nổi tiếng ở Cảng Thành, dù không thấy mặt cũng dễ dàng bị nhận ra.

Phó Dịch Vinh vuốt cằm suy tư: “Nói vậy thì chặt đầu không phải nguyên nhân tử vong?”

Cố Ứng Châu nhìn quanh bốn phía, không giải thích thêm, chỉ vẫy tay với anh ta: “Muốn vận chuyển một thi thể hoàn chỉnh như vậy đến nhà vệ sinh công cộng, hung thủ chắc chắn sống ở khu vực lân cận này, và có phương tiện giao thông thuận lợi cho việc vứt xác. Dịch Vinh, đi hỏi xem tối qua sau nửa đêm có ai thấy người hoặc xe khả nghi nào ra vào con phố này không.”

Phó Dịch Vinh vội vàng vâng lời, trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta để ý thấy Lục Thính An đang nhìn mình, liền hung hăng trừng mắt lại một cái.

Lục Thính An nhàn nhạt liếc anh ta một cái, thầm chửi một câu 'đồ vô dụng'.

Dù sao cũng là thành viên đội trọng án số 1, từ lúc vào nghề đến giờ vẫn luôn theo Cố Ứng Châu phá các vụ án lớn nhỏ, nghe thì có vẻ oai phong lẫm liệt, sao lại đến những manh mối cơ bản nhất cũng không nhìn ra?

Nếu Chu Uyển Hỉ chết do bị chặt đầu, vậy thì hiện trường gây án đầu tiên và cả trên người cô ấy đều sẽ có lượng lớn máu bắn tung tóe.

Phải biết rằng khi động mạch chủ ở cổ bị cắt đứt, lượng máu chảy ra không khác gì vặn vòi nước, bất cứ chỗ nào cũng sẽ bị bắn tung tóe.

Mà hiện tại, chỉ có phần quần áo từ ngực trở lên của cô bị máu thấm thành màu sẫm, những chỗ khác ngoài vài vết máu lấm tấm thì không hề có lượng lớn máu. Có thể thấy cô bị chặt đầu sau khi đã chết. Hoặc nói đúng hơn là bị chặt đầu sau khi chết ít nhất hai tiếng trở lên, nên lượng máu chảy ra ít hơn bình thường.

Phó Dịch Vinh đến điểm này còn không nghĩ ra, chẳng trách Lục Thính An coi thường anh ta.

Phó Dịch Vinh đương nhiên chẳng hỏi ra được gì.

Những người sống ở Bình Nam Lĩnh phần lớn là người già và người nghèo, họ có nỗi sợ cố hữu với cảnh sát, cố gắng hết sức tránh tiếp xúc, sợ rước phải phiền phức.

Huống hồ kinh tế nơi đây lạc hậu, về cơ bản không có hoạt động về đêm, sau mười giờ tối ngoài đường đến con chó cũng khó thấy.

Từ miệng cư dân gần đó không hỏi ra được manh mối hữu ích nào, Đội Trọng án đành phải chuyển hướng chú ý sang Bách Hối Môn.

Chu Uyển Hỉ phần lớn thời gian đều làm việc ở Bách Hối Môn, thân thế của cô và những người bạn tâm giao nam giới của cô, không nơi nào rõ hơn Bách Hối Môn.

Cố Ứng Châu không lãng phí thêm thời gian: “Phong tỏa hiện trường, không ai được phép vào, mau chóng thông báo cho bộ phận pháp y tiến hành khám nghiệm tử thi.”

Hai viên cảnh sát từ ngoài cửa chen qua đám đông đi vào, vừa bước vào nhà vệ sinh đã nghe thấy mệnh lệnh của Cố Ứng Châu, cả hai lập tức đứng thẳng người nghiêm túc đáp lời: “Rõ!”

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cố Ứng Châu, viên cảnh sát không khỏi thầm cảm khái: Cố cảnh trường vẫn tác phong nhanh nhẹn, quyết đoán như vậy.

Ba người Cố Ứng Châu nhanh chóng rời đi. Đợi đến khi xe cảnh sát hoàn toàn khuất dạng khỏi con phố, đám đông mới túa ra như ong vỡ tổ.

Thoáng đâu đó, vài câu đối thoại theo gió bay đi…

“Ủa? Lão Ngô, không phải ông nói tối qua thấy có người lảng vảng ở khu này sao? Lúc sếp hỏi sao ông không nói?”

Người được gọi là lão Ngô cười hề hề, đáp qua loa: “Tao chỉ thấy một ông già thôi mà, người nhặt rác lảng vảng gần đây là chuyện bình thường ấy mà. Mày đừng có nói lung tung để sếp nghe thấy, tối qua tao uống say bí tỉ, có khi là nhìn gà hóa cuốc thôi.”

Những người sống ở khu vực lân cận này đều là hàng xóm láng giềng quen mặt, cũng hiểu lão Ngô là người thế nào.

Đến tuổi trung niên chẳng có chí lớn gì, ngày nào cũng chỉ nghĩ cách trốn vợ ra ngoài làm vài chén, uống say vào là lại thích nói hươu nói vượn.

Ở Bình Nam Lĩnh trộm cắp vặt thì không ít, chứ án mạng thì đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm. Ai biết lão Ngô có phải cố tình bịa chuyện làm nhân chứng để gây chú ý không?

Thế là đám đông lại trêu chọc lão Ngô vài câu, hoàn toàn không để tâm đến lời ông ta nói.

Xe cảnh sát chạy lên đường lớn, con hẻm chật chội cuối cùng cũng bị bỏ lại phía sau.

Lục Thính An dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài hai lượt, rồi đột nhiên lên tiếng: “Làm phiền dừng ở giao lộ phía trước một chút, tôi xuống xe.”

Phó Dịch Vinh trợn mắt: "Cậu tưởng mình đang ngồi Taxi đấy à." Dừng một chút, anh ta lại hỏi: “Cậu vào phòng nào trong sở?”

“Hậu cần.”

Phó Dịch Vinh "Ồ" một tiếng, rồi nhấn ga phóng đi.

Phòng hậu cần của Đội Trọng án ngày thường căn bản chẳng có việc gì làm, ngoài việc phân phát vật tư văn phòng khi cần thiết, phụ trách quản lý xe cộ của cơ quan ra thì rất ít khi có việc khác.

Huống hồ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Lục Thính An sao có thể đi làm mấy việc lặt vặt đó được?

Nếu cậu ta về sở cũng chỉ để làm linh vật trưng bày, vậy thà đi cùng họ đến Bách Hối Môn còn hơn.

"Khi cần thiết, nhân viên hậu cần phải tuân theo sự sắp xếp của Đội Trọng án." Phó Dịch Vinh nói: “Lục tiểu thiếu gia cậu chính là khách quen của Bách Hối Môn, cô nào ở đó mà chẳng quen cậu? Biết đâu cậu đi theo nói chuyện vài câu với họ, hung thủ lại tự mình khai ra thì sao.”

Lục Thính An chống cằm nhìn vào kính chiếu hậu, quả nhiên bắt gặp ánh mắt chế giễu của Phó Dịch Vinh.

Đầu óc Phó Dịch Vinh này chậm chạp thật, nhưng khoản nói móc thì lại rất thành thạo.

"Ý anh là hung thủ là một cô gái ở Bách Hối Môn?" Lục Thính An hỏi lại.

Phó Dịch Vinh đáp: “Rất có khả năng. Khám nghiệm tử thi chưa tiến hành, manh mối chưa rõ ràng, ai cũng có thể là hung thủ, bất kể nam nữ.”

Lục Thính An lại cười lạnh một tiếng: “Hung thủ 90% là đàn ông.”

Phó Dịch Vinh đánh lái lạng tay một cái, chiếc xe suýt nữa quệt vào hàng rào ven đường, anh ta vội vàng đạp phanh.

Đợi xe dừng hẳn, anh ta mới quay đầu lại, dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Lục Thính An: “Tại sao cậu lại khẳng định như vậy?”

Cố Ứng Châu ngồi bên cạnh cũng quay đầu theo, không nói gì.

Anh không phải người dễ nổi nóng, cũng không giống Phó Dịch Vinh dễ dàng để cảm xúc cá nhân xen vào công việc. Đối với Lục Thính An, người đàn ông từng thèm muốn mình, anh không cố ý nhắm vào, từ đầu đến cuối chỉ đơn giản là lờ đi mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play