Lục Thính An cuối cùng vẫn không gọi thêm món nào khác. Cậu không có thói quen phô trương lãng phí, hơn nữa những món ăn Phó Dịch Vinh gọi trông cũng rất ngon.
Đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ không bao lâu, khi món khai vị đầu tiên được mang lên, Hồ Trấn và Lý Sùng Dương cũng vừa đến nơi.
Vừa vào phòng riêng, Lý Sùng Dương liền ưỡn cổ kêu muốn uống nước.
“Tối nay các anh rốt cuộc nhận vụ án gì vậy?” Vệ Hành rót một ly nước đưa qua: “Xem biểu cảm của các anh thì cũng không phải gấp lắm.”
Lý Sùng Dương nhận lấy ly nước uống một hơi cạn sạch, mặt lộ vẻ hơi khó chịu: “Lúc đầu thì rất gấp.”
Anh ta liếc nhìn Cố Ứng Châu đang ngồi ở phía đối diện, vẻ mặt hơi buồn bã: “Các anh không đi cùng cái tên Thái Dư Lâm kia nên không biết đâu. Trên đường đến nhà anh ta, anh ta cứ lải nhải không ngừng về việc lo lắng cứu mẹ, nghi ngờ có phải có người thù oán với cha anh ta nên bắt cóc mẹ anh ta không, còn hỏi chúng tôi liệu cha anh ta có bị uy hiếp không, vân vân.”
Du Thất Nhân cười nhạo một tiếng: “Cha anh ta không phải không có kẻ thù sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play